Nguyễn Duy Thành
DCVOnline: Bài này đã được đăng trên các mạng và blogs trong cũng như ngoài nước trong tuần qua. Nhận thấy bài có nhiều nhận xét rất thú vị, đi sát với những thay đổi thời cuộc hiện nay cùng với lối trình bày đơn giản, dung dị, DCVOnline mời bạn đọc theo dõi bài “Việt Cộng sẽ bị ‘chiếu tướng’ trên bàn cờ Tam Quốc” của tác giả Nguyễn Duy Thành.
Thuở xưa đến giờ từ Trung Hoa truyền qua Việt Nam. Trong sinh hoạt văn hóa dân gian, ngoài các thú: cầm, kỳ, thi, họa, thì môn cờ tướng khá cuốn hút thế nhân.
Người Trung Hoa nhìn vào Bàn cờ tướng là hình dung ra được một giai đoạn lịch sử cổ đại. Mà ngày ấy, nhà Hán thì có Lưu Bang còn bên Sở thì có Hạng Võ, cuộc chiến triền miên của Hán-Sở khiến trăm họ lầm than. Nên một hôm, cả hai phe gặp nhau ở suối Quang Vũ. Bên Sở là Hạng Võ nói với Lưu Bang rằng:
- Này, Lưu Bang ơi! Mấy năm ni, phe ta với mi đánh nhau dữ dội khiến dân chúng đau khổ nhiều rồi. Thôi thì bây chừ, quyết một trận sống mái cho thiên hạ được nhờ, phe mi tính răng?
Nghe vậy, Lưu Bang thúc ngựa hí vang rồi gạt tay đáp lại:
- Dẹp đi cái thằng Hạng Võ cà chớn kia. Ta đây chỉ biết đấu trí chứ không đấu sức. Bây giờ ta kể cho ba quân thiên hạ nghe về 10 cái tội tày trời của mi, mi nghe đây!
Hạng Võ nghe qua như bị nổi lửa trong người, bèn rút tên bắn cho Lưu Bang một mũi bị thương, xuýt nữa thì toi mạng, xong đời!
Thế là loạn lạc lại tiếp diễn, hai phe đánh nhau lia chia.. quân dân chết như châu chấu.. Cuối cùng, cả 2 phe đều sức cùng lực kiệt nên quyết định chọn từ phía Tây sông Hồng Câu thuộc về nhà Hán, còn từ Hồng Câu trở qua hướng Đông thì thuộc về bên Sở. Cho nên vì thế, trong lịch sử cổ đại Trung Hoa có Hòa ước Hồng Câu là vậy.
Cũng bắt đầu từ điển tích này, người đời sau nhìn vào Bàn cờ tướng thì hình dung ngay cuộc cờ bố trí 2 bên như là 2 quốc gia Hán – Sở, còn phần trống ở giữa thì gọi là (Hà) tức (sông) Hồng Câu. Thi thoảng, có một vài Bàn cờ tướng thuộc loại gỗ quý hiếm thì ở giữa người ta còn khắc đậm bốn chữ Tàu, với nghĩa là “Sở Hà Hán Giới”.
Tích tuồng của cái Bàn cờ tướng là như vậy. Nhưng đó là chuyện bên Tàu. Còn cục diện Quân-Chính bên Tây với bên Ta hiện nay thì lắm chiêu nhiều thế như Bàn cờ tướng không?
Hãy cùng nhau sắp cờ và khai cuộc xem sao!
chính tình châu á khi Ngoại trưởng Hoa kỳ đến Việt Nam
Khác nhiều so với 10 năm trước là vợ chồng Tổng Thống Bill Clinton đến Việt Nam, mở ra một trang sử mới cho 2 quốc gia từng sống chết bằng bom đạn. Ngày đó, bà Clinton “vô tư” đội nón lá và “hồn nhiên” ngồi ăn Phở trên vỉa hè. Trong khi ông Bill Clinton choáng ngợp trước nhiều tràng pháo tay của sinh viên Hà Nội, vì bài diễn văn có 2 câu Thơ Kiều được ông đọc bằng tiếng Việt, người Việt Nam dành trọn cảm tình cho người Mỹ và Tổng Thống Mỹ từ độ ấy!
Nhưng hôm nay đây, Bà Hillary Clinton trong vai trò Ngoại trưởng đến Việt Nam cũng bằng thiện chí, nhưng ắt rằng, sẽ không “vô tư và hồn nhiên” như năm nào! Bởi khung cảnh chính trị Châu Á hết sức u ám mà đám mây đen Trung Cộng đang tạo giông bão xuống Việt Nam, nhất là vùng Biển Đông hay Hoàng Hải đang có nhiều tia chớp.. Và bỗng nhiên, một tiếng nổ... Bùm.. Chiến hạm Cheonan của Nam Triều Tiên bị gãy đôi... 46 thủy thủ thiệt mạng.
Tại sao toàn dân Bắc Triều Tiên không có Kim Chi để ăn mà lại đi gây chiến?
Giới truyền thông đã mực khô giấy hết vì sự kiện này, phía Nam Hàn và Hoa Kỳ quyết tâm đưa ra bằng chứng để trừng phạt đối phương, nhưng phía Bắc Hàn quyết một lời “chối phăng phăng như bà bán cá”, ngược lại còn dằn mặt: “Nếu nói thêm sẽ bị bắn bể Loa”... Chính tình căng thẳng như thần kinh sắp đứt mạch..máu!
Nhưng rồi, mọi sự cũng dễ nhận ra lý do vì sao Bắc Hàn lại “Quậy”, hay nói khác đi, không “Quậy” thì không phải là Bắc Hàn! Vì chủ trương của đảng cộng sản nghèo đói này là: Có Quậy mới có ăn, còn nằm yên một chổ thì không ai biết mình sắp chết đói! Do đó, Kim Jong II lấy chiến hạm Cheonan để làm trò chơi chính trị, vì trong mặt đối nội thì chỉ cần một quả Ngư lôi được phóng đi là sẽ dẹp tan mọi khả năng biến loạn có thể xảy ra, xuất phát từ sự bất mãn cao độ của người dân sau vụ đổi tiền đột ngột khiến nạn đói hoành hành hơn, riêng về đối ngoại thì Kim Jong II muốn “ quậy” đàn anh Trung Cộng, vì trước đó không lâu, quốc gia đàn anh này thẳng thắn trả lời “No Way” khi Bắc Hàn nài nỉ xin bột mì và bắp đậu để cứu đói người dân. Vì bực mình 2 chữ “No Way” nên Kim Jong II tự tìm “Way” để phá Trung Cộng, và cả Mỹ!
Quả thật! Cú Ngư lôi phóng đi đã bắt Trung – Mỹ phải hao tổn nhiều quân phí để tập trận, khi phía Hoa Kỳ quyết tâm giúp Nam Hàn rửa hận và chọn vùng biển Hoàng Hải để dàn quân.
Trong khi đó, hay tin Nam Hàn và Hoa Kỳ liên minh tập trận tại Hoàng Hải thì lập tức Trung Cộng dồn dập cảnh cáo ngay, là Bắc Kinh không chấp nhận bất cứ ai có mặt tại vùng biển này, và tất cả phải tránh xa vì Trung Cộng cũng thao dợt . Bởi, vùng biển Hoàng Hải là cửa tử để đối thủ xé hai tỉnh Thiên Tân và các vùng chiến lược, tầm quan trọng mang tính sống còn này đã được Mao Trạch Đông nhìn nhận và dặn dò giới Hải quân như một di ngôn rằng: “Dù phải chết, các đồng chí cũng phải bảo vệ, không để người khác ngáy vang trên chiếc giường ngủ của mình...”
Sự kiện biển Hoàng Hải nóng lên khiến toàn thế giới dõi mắt chú ý, nhiều quan sát viên bình luận cho rằng sẽ có những thước phim về một đại hải chiến tân thời Trân Châu Cảng xảy ra!
Nhưng nhìn từ cục diện chính trị để suy ra quân sự, thì sự dữ dữ hùng hùng của Hoa Kỳ và Trung Cộng rồi cũng sẽ có kèm theo cái “đá lông nheo” để cho mọi sự “chìm xuồng” như số phận của chiến hạm Cheonan cùng 46 thủy thủ Nam Hàn chìm xuống đáy trùng dương. Vì rằng, tất cả sự điều quân phối lực của hai siêu cường này cũng chỉ gọi là một chén trà làm vui cho đám đàn em khi bất hòa mâu thuẫn với nhau. Chứ, giá trị tờ Dollars của Mỹ, hay kinh tế của Trung Cộng đang bay nhanh như tiễn lửa thì dại gì cả hai quốc gia này để tụt xuống bằng chiến tranh!
Nhưng dẫu sao, qua sự kiện Biển Đông và Hoàng Hải bị đạn pháo đun nóng lên đã cho người ta thấy cả Hoa Kỳ và Trung Cộng đều cương quyết thể hiện lập trường và quan điểm của mình, trong việc tranh giành địa bàn và thu thập đàn em đứng về phía của mình để tìm nguồn lợi ích riêng. Nhất là tính phô trương và tham vọng của Trung Cộng đã cho thế giới thấy sự quyết tâm xác định là: Nếu Hoa Kỳ là Vua của không gian, thì Trung Cộng phải trở thành Chúa của biển cả!
Cũng từ sự tranh chấp quyết liệt này đang và sẽ nảy sinh ra nhiều xung khắc và mâu thuẫn cao độ giữa 2 cường quốc, từ đó sẽ tạo nhiều lợi ích để các quốc gia nhỏ tại Đông Nam Á thi nhau khai thác, nhất là 3 quốc gia Việt Nam-Bắc Hàn và Miến Điện đang rơi vào tầm ngắm chiến lược của cả Mỹ-Trung.
Nhưng đồng thời, trong may cũng có họa, vì sự trở lại của Hoa Kỳ đã trở thành “khắc tinh” của Trung Cộng, điều này bắt buộc lãnh đạo của 3 quốc gia nói trên phải hùng tài ái quốc, nếu không, viễn ảnh chiến tranh ắt phải xảy ra để quyết định quốc gia nào thuộc về siêu cường nào! Vì hoàn cảnh kinh tế, nhất là địa lý vốn có, cũng như chiến lược của hai siêu cường này không cho phép lãnh đạo 3 nước trên tự quyết định quốc phận của mình!
Lập luận cho giả tthuyết này có thể loại trừ quốc gia Miến Điện vì tiềm năng kinh tế cũng như mức độ đe dọa an ninh cho Trung – Mỹ không có nhiều. Nhưng với Bắc Hàn và Việt Nam sẽ là điểm nóng, bởi Mỹ đang nỗ lực dồn ép sức mạnh của mình để áp sát tới đầu Nam và phía Bắc của Trung Cộng.
Tuy nhiên, phía Bắc Hàn có nguyên tử, cũng vì quốc gia này có “đồ chơi thứ thiệt” nên tiềm ẩn về một cuộc chiến tranh rất khó thể xảy ra, do sự giằng co… cố kéo dài để dàn xếp. Sâu xa hơn, trên nhiều phương diện quân – chính của bán đảo này sẽ cho phép Hoa Kỳ tìm mọi cách để thực thi Chính Sách Ánh Dương (Sunshine Policy) của cố Tổng thống Nam Hàn Kim Dea-Jung, nhằm thống nhất 2 miền Nam-Bắc, bởi tình tự dân tộc của quốc gia này rất cao, hơn nữa, sự giàu mạnh của phía Nam quá đầy đủ cùng sự viện trợ của đồng minh Hoa Kỳ để kiến thiết phía Bắc. Nếu được vậy, Hoa Kỳ sẽ đạt được 3 thắng lợi lớn, đó là:
1) Tạo sự yên ổn và nối rộng không gian chính trị cho đồng minh Nam Hàn kề sát nách Trung Cộng.
2) Trút bỏ được nỗi lo vì kiểm soát được kho vũ khí nguyên tử của Bắc Hàn.
3) Làm yếu thế chiến lược của Trung Cộng và rảnh tay để dồn lực đối phó với Iran.
Giả định này có thể khó trong thời gian hiện nay vì nội các bảo thủ của đương kim Tổng Thống Nam Hàn Lee Myung Bak, cũng như sự ngoan cố của giới cầm quyền Bắc Hàn. Nhưng quốc gia này có thể thống nhất bất cứ lúc nào khi thế giới vỗ tay “mổ trâu” ăn mừng vì hay tin “ hoàng đế” Kim Jong II.... băng hà!
Như thế, mọi vấn đề chỉ còn lại là Việt Nam. Căn cứ vào tình hình thực tế của Châu Á mà phân tích như vậy, thì thử xem giới đương quyền Việt Nam đã vận dụng đường lối nào???
VIỆT CỘNG CÙNG CHÍNH SÁCH “SEXY VÀ CÂY CÀ REM”
Để có sự nhận xét tổng thể về quan hệ 2 quốc gia Mỹ – Việt, ông Đại sứ Michael Michalak kết luận bằng câu trả lời với phóng viên Tuanvietnam net là:
- “… Quan hệ của chúng ta thực ra đã là quan hệ Đối Tác Chiến Lược mặc dù chúng ta chưa gọi tên nó là như vậy...”
Xét trên phương diện chính trị, câu nói ngắn gọn của vị Đại sứ Hoa Kỳ rất đầy đủ để diễn tả hết tính nửa kín nửa hở về mối quan hệ Việt – Mỹ, nên gọi chính sách ngoại giao này là: Sexy, thì cũng không sai!
Từ lâu, vì sợ sệt áp lực của Trung Cộng nên pháp thuật ngoại giao Sexy của Việt cộng đã khiến cho Washington dò xét và cẩn trọng hơn, yếu tố quan trọng này đã giúp cho Hoa Kỳ nhận ra bản thể chính sách ngoại giao của Việt cộng chủ yếu là “đòi hỏi và xin ăn”. Biết thế, nên chính phủ Mỹ cũng không vội vàng “lại gần nhau hơn” để Việt cộng vòi vĩnh đặt điều kiện bồi thường chiến tranh. Vấn đề “chất độc da cam” chứng minh đúng cho luận điểm này. Nghĩa là, danh sách người trúng chất độc ngày một gia tăng, và yêu cầu giúp đở liên tiếp. Nhưng phía Hoa Kỳ dùng khoa học để chứng minh, nên chỉ giúp “giỏ giọt” theo kiểu làm vệ sinh môi trường.
Hoặc có thể, hiểu theo khái quát chung là chính phủ Mỹ nhìn “xuyên tim” giới đương quyền Hà Nội, nên không dại gì đưa nguyên củ Càrốt cho Việt Cộng ..xơi... Mà thỉnh thoảng tặng cho cây Cà rem, nếu ăn nhanh thì hết, nên phải dùng cách “liếm -mút” từ ..từ, trong khi Hoa Kỳ ngồi đếm hoa rơi ..chờ đợi thời cơ. Cuối cùng, dịp may đã đến khi vấn đề Biển-Đảo bị nóng lên vì Trung Cộng lấn át. Do thế, đã đến thời Hoa Kỳ không còn đóng vai chính của bộ phim “Người Mỹ Trầm Lặng” nữa, mà các nhà hoạch định chính sách Mỹ chụp lấy ngay vụ Chiến hạm Cheonan để khai cờ phá trận thế tiến công của Trung Cộng.
Còn về phía giới đương quyền Hà Nội thì đang bị dưới dồn trên ép, nên cũng đã đến lúc không có cây Càrem, và phải trần truồng không cần Sexy nữa, thì Việt cộng cũng phải trải thảm đỏ mời Pháo -Mã Hoa Kỳ nhập cung!
Cho nên, thiên hạ có câu “làm sao mà cao chiêu hơn Mỹ”, quả thật không sai!
Tuy nhiên, nếu giới đương quyền Việt Nam công khai tự hào hiện nay họ là Đối Tác Chiến Lược của Hoa Kỳ như Đại sứ Micheal Mihalak nhận xét, và các nhà lãnh đạo Hà Nội hy vọng sự “nâng cấp quan hệ ở tầm cao”, trong giai đoạn hiện nay để cân bằng ngay trước áp lực của Trung Cộng, nếu nghĩ thế thì quá sớm hoặc có thể là một sự thất vọng!
Bởi lẽ, nếu nghiên cứu và phân tích mọi mặt thì thế chủ động hoàn toàn thuộc về Hoa Kỳ. Ngay cả, mặt đối tác thương mại cho rằng mức độ đầu tư đã nhảy vọt trong 15 năm qua, từ Nửa Triệu lên đến 16.7 tỷ Mỹ kim, nhưng nếu quan sát kỷ từ nguồn vốn ngoại quốc 100% thì sẽ thấy Hoa Kỳ sử dụng chính sách “con chuồn chuồn”, nghĩa là “khi vui nó đậu, khi buồn nó bay”, vì chẳng có một sự cam kết trách nhiệm nào! Hay nói chính xác hơn, mãi cho đến nay vẫn chưa có một công ty kỹ nghệ cao nào đầu tư hay đào tạo cho Việt Nam!
Trong khi đó, tuy Việt Nam có xuất cảng được nhiều mặt hàng nhưng đa số là tiểu thủ công nghệ nhằm giải quyết được một số lượng lớn công ăn việc làm. Vậy, khi “cơm không lành canh không ngọt” thì điều gì xảy ra?
Từ kinh tế suy ra mặt quốc phòng, 4 tiếng: “Đối Tác Chiến Lược” chẳng có một giá trị nào so với mặt an ninh của Việt Nam trước áp lực của Trung Cộng hiện nay.
Xin lấy một giả định để chứng minh. Nếu ngay vào lúc này, Trung Cộng dùng vũ lực để tiến chiếm số đảo còn lại của Trường Sa, hoặc có hành động khiêu khích Hải quân Việt Nam như Bắc Hàn đã bắn chìm Chiến hạm Cheonan của Nam Hàn, trong tình thế đó liệu Hoa Kỳ lấy cớ gì giúp Việt Nam bằng quân sự?
Dĩ nhiên câu trả lời là không, có chăng là vài ba lời tuyên bố cứng rắn để làm vui lòng như bà Hillary đã tuyên bố tại Hà Nội trong ngày 23.7.2010 vừa qua! Hay nói khác đi để thấu hiểu một cách rõ ràng là. Các lời tuyên bố của bà Ngoại trưởng Hoa Kỳ cũng không nhấn mạnh rằng: Một phần Biển Đông hay Hoàng Sa-Trường Sa đã bị mất là của Việt Nam, mà lời nói của Bà chỉ kêu gọi các quốc gia đang tranh chấp hãy giải quyết bằng chính trị chứ không nên bằng quân sự, điều đó khác nào là một ám chỉ rằng, nếu 2 nước Trung-Việt đánh nhau thì Hoa Kỳ cũng “vòng tay” ngồi xem phim action.
Kết luận cho vấn đề này là có thể hiểu theo “Chủ Nghĩa Thực Dụng” của Hoa Kỳ, là họ chưa có một quyền lợi gì tại Việt Nam thì tại sao người Mỹ lại đánh đổi mất một bạn hàng đối tác, mà hàng năm mức độ xuất và nhập trong mậu dịch thương mại của 2 quốc gia Mỹ – Trung lên đến hàng trăm Tỷ Dollar!
Đi ngược giả định tiêu cực nói trên bằng một giả thuyết tích cực khác là: Nếu Việt Nam được sự bảo trợ của Hoa Kỳ như 2 quốc gia Nam Hàn và Nhật Bản, và khi ưu thế quân sự được mạnh rồi thì Việt Nam cùng Hoa Kỳ ký kết hợp đồng khai thác dầu lửa trong vùng Biển – Đảo, để trấn giữ an ninh thì có Hạm đội Thái Bình Dương neo đậu ở đó, nếu được thế thì thử hỏi Trung Cộng làm được gì! Trong trường hợp này, nếu phía phía Trung Cộng khiêu khích cản trở vì cho rằng Mỹ – Việt đã xâm phạm “quyền lợi cốt lỏi ” của họ, thì còn gì tốt hơn, khi Việt Nam có đầy đủ chứng cứ pháp lý để núp dưới cái bóng sức mạnh của Hoa Kỳ mà đưa vấn đề Biển Đảo ra trước pháp lý quốc tế, và vì quyền lợi của chính mình, chắc chắn Hoa Kỳ sẽ ra tay. Và tất nhiên, Việt Nam sẽ được 4 trong 5 phiếu có quyền công và phủ quyết tại Đại hội đồng Liên Hiệp quốc, ngoại trừ Trung Cộng. Vì Anh-Pháp-Nga đều là đồng minh hay đang có quyền lợi hỗ tương với Việt Nam và Hoa Kỳ. (Có lẽ), đây cũng là bài bản mà Hoa Kỳ đang soạn ra và muốn Việt Nam phải hát sao cho đúng nốt đúng nhịp… trong tương lai!
Cũng từ 2 giả định Tốt và Xấu nói trên, cho thấy trong quan hệ với Hoa Kỳ thì Việt Nam cần trợ giúp về mặt an ninh ở mức độ Đối Tác Chiến Lược sẽ không có giá trị căn bản như Đồng Minh Chiến Lược, nhất là đối với quốc gia Việt Nam ở sát cạnh một con Hổ đói như Trung Cộng.
Nhưng rất tiếc! Tất cả dấu hiệu được biểu hiện qua quan điểm chính trị, và phương pháp ngoại giao của Việt Cộng hiện nay đã không thích ứng với cục diện chính trị Châu Á, nhất là không thông suốt hết bản chất chính trị của 2 cường quốc Trung – Mỹ , mà công khai chính danh đứng về bên hữu lý để bảo vệ quốc gia cùng phát triển dân tộc.
Hoặc, lập luận theo cách khác, là Việt cộng đang bối rối lặp lại trong bang giao quốc tế như ở giai đoạn trước khi cuộc chiến Biên giới Việt – Trung bùng nổ vào đêm 17 tháng 2 năm 1979. Cho nên, bóng mờ chiến tranh (có khi) sẽ hình thành từ sự ngoại giao mang tính mâu thuẫn như hiện nay! Mà lẽ ra, các vị lãnh đạo cộng sản tiền nhiệm hay đương quyền có thể tránh được, nếu nghiên cứu và rà xét lại toàn bội tiểu tiết và đại tiết của cục diện chính trị và ngoại giao vào thời điểm đó, cũng như hiện nay!
Qua phần so sánh và phân tích rồi đưa ra kết luận dường như khẳng định nói trên, cũng không ngoài mục đích chứng minh rằng. Hiện nay, trên bề mặt nổi ngoại giao trong quan hệ với 2 cường quốc Trung-Mỹ, hay với các quốc gia Tây phương. Giới đương quyền Việt Nam muốn thể hiện quan điểm: Chính Trị Trung Lập.
Nghĩa là chỉ mượn cái bóng của Mỹ để “thấu cáy” Trung Cộng chứ chưa hẳn họ đã thực tâm với Hoa Kỳ! Xa hơn nữa, Hà Nội đang đa phương hóa ngoại giao để nuôi tham vọng xây dựng Việt Nam theo mô hình kiểu mẫu Singapone, nghĩa là vẫn giữ nguyên độc đảng.
Nhưng rất tiếc; mơ thì ai cũng có quyền mơ . Nhưng tư duy não bệnh của từng cá nhân trong giới đương quyền Việt Nam hiện nay, không thể và không thế nào giống 2 cha con cũng là 2 Tổng Thống có bộ óc hiền triết như Lý Quang Diệu và Lý Hiển Long! Hơn nữa, vì đặc tính địa lý Việt Nam đang nằm trong chiến lược của Hoa Kỳ, và tham vọng cưỡng chiếm hiện tại của Trung Cộng. Các yếu tố căn bản này cộng lại, sẽ không cho phép bất cứ một nguyên thủ nào của Việt Cộng hoàn hảo giấc mộng: Chim sẽ hóa Đại bàng!
Điều này cũng là một nhận định lịch sử ít nhất có giá trị trong vòng 10-20 Năm trở lại . Nhưng, cũng chừng đó thời gian, nếu được Hoa Kỳ bảo trợ về an ninh, giáo huấn về mọi phương diện, thì viễn ảnh quan điểm: Chính Trị Trung Lập sẽ đưa lại sự mãn nhã cho dân tộc Việt Nam.
Tại sao?
Nước Nhật Bản, hay quốc gia Nam Hàn chính là sự trả lời cho câu hỏi nói trên! Hay nhằm thông đạt hết nhận định này, thì lãnh đạo quốc gia tự đặt câu hỏi rằng: Tại sao Nhật Bản có một nền kinh tế đứng thứ 2, hay Nam Hàn đứng thứ 4 thế giới, đặc biệt ngành kỹ nghệ cao của họ có thể tự chế tạo vũ khí hạng nặng quốc phòng, nhưng chính phủ của họ vẫn quyết tâm dựa vào sự bảo trợ qua các căn cứ quân sự của Hoa Kỳ?
Nếu đã hiểu ra rồi thì từ đó suy ra:
Hoa Kỳ và chính sách “vô tư” đối với Việt Nam
Qua luận giải vừa rồi cho thấy trước áp lực của Trung Cộng, và nhận thức ra Việt Nam là vị trí quan trọng nằm trong sự hoạch định chiến lược của Hoa Kỳ tại Đông Nam Á. Từ đó, giới đương quyền Việt Nam đã tận dụng khai thác mâu thuẫn quan hệ Mỹ-Trung hòng tìm con đường sống cho chế độ. Hay, hiểu một cách chính xác hơn là Việt cộng đang “copy” lại toàn bộ chính sách ngoại giao đã được Norodom Sihanouk từng áp dụng cho Campuchia trong thời chiến, mà báo chí Tây phương lúc đó gọi là lối ngoại giao: Không Sắp Hàng (phi liên kết-Nonaligned Foreign Policy).
Nhìn vào hiện tình của mối quan hệ tam giác Việt-Mỹ-Trung, có thể đưa ra nhận xét rằng. Trong khuôn khổ lý thuyết chính trị thì Việt cộng vận dụng chính sách trên tạm gọi là đúng! Nhưng chỉ nhất thời cho một giai đoạn “ làm le” với Trung Cộng, hoặc tạm thời giải quyết được mọi xung đột bên trong nội bộ, cũng như “hạ hỏa” được tinh thần yêu nước của các thành phần đối kháng. Nhưng về lâu dài thì đó là một sự bất hạnh dẫn đến thiệt thòi cho dân tộc, vì những xung đột gắt gao phát xuất từ nội bộ của giới cầm quyền, cùng cấu kết với thế lực bên ngoài đang tác động, và có thể, sự xung đột vô trật tự này sẽ cản trở hay phá hỏng đi lộ đồ dân chủ mà Hoa Kỳ muốn trình tự sắp xếp cho Việt Nam. Tuy nhiên, sự hy vọng về một thể chế tự do -nhân quyền sẽ rất khả thể phát quang từ các xung đột này!
Muốn chứng minh luận định về quan điểm: Chính Trị Trung Lập, là không phù hợp cho hiện tình Việt Nam thì Hoàng thân Sihanouk là một minh chứng.
Như đoạn trên đã trình bày, do phần địa lý của Campuchia ở gần và lo sợ bởi Việt Nam, cũng như Việt Nam ở sát nách và bị ăn hiếp bởi Trung Cộng. Nên muôn đời đặc tính đó không cho phép các chính trị gia dùng lối ngoại giao “hai hàng-đu dây ”. Cũng vì đeo đuổi chính sách này mà ông Cố vấn Ngô Đình Nhu phải hạ lệnh ám sát Sihanuok cho bằng được, để mở rộng không gian chính trị và quân sự cho Việt Nam Cộng Hòa... Bùm... Bom vẫn nổ tại cung điện của Hoàng Thân. Nhưng kế hoạch... bất thành!
Và rốt cuộc, Cựu Hoàng này cũng phải lưu vong vì cuộc đảo chánh vào ngày 18.3.1970, do Tướng Lon Non và chính người xui gia là Sirik Matak lãnh đạo. Và sau đó, bi thảm hơn trong số 14 người con thì có 3 Hoàng tử và 1 Công chúa của ông đã bị Pon Pot thảm sát, và chính tính mạng của ông suýt nữa cũng bị “trảm” nếu Bắc Kinh không điện cứu can thiệp kịp thời! Nhưng theo Trung Cộng thì Sihanouk được tặng một ngôi Biệt thự tại Bắc Kinh và 300.000 Mỹ Kim, nhưng quê hương của ông bị Trung Cộng tàn phá khốc liệt đến mức độ nào?
- Cái giá “không thật tình với Mỹ” là như vậy đó!
Nhưng có thái độ chính trị lâu dài “thật tình với Mỹ” như 2 đồng minh Nam Hàn và Nhật Bản thì đời sống của dân sinh luôn phú cường, quân lực luôn hùng mạnh, chính thể luôn dân chủ mà kết quả thực tế từ 2 quốc gia này đang vốn có để chứng minh.
Sở dĩ, trong cùng một vấn đề nhưng Tác giả phải dẫn nhập 2 quan điểm chính trị khác nhau mà lãnh đạo các quốc gia bé nhỏ từng thực hiện, vì sự chi phối của chiến lược Hoa Kỳ đã và đang thực hiện tại Châu Á-Thái Bình Dương. Tuy có một số dị điểm và đồng điểm trong vài yếu tố khách quan và chủ quan, nhưng khá đủ để hiểu rằng: Mọi phương diện Quân-Chính của Việt Nam hiện nay không hội đủ điều kiện để thực hiện chủ trương-quan điểm: Chính Trị Trung Lập, trước 2 chiến lược của 2 siêu cường Trung – Mỹ cùng lúc tác động và xoáy sâu quá mạnh vào Việt Nam.
Mà thay vào đó, dựa theo: sức mạnh -khoa học-giáo dục và quân sự của Hoa Kỳ để học hỏi -phát triển toàn diện nội lực của dân tộc, mà ít ra, trong vòng 5-10 năm, khi đó quốc gia mới có thể tự lực tự cường đứng vững trước sự hung hăng của Trung Cộng, nhất là mặt vũ khí quốc phòng. Hay hiểu một cách giản dị (là có khi) cần phải có “đồ chơi thứ thiệt”, dù là loại Nguyên tử nguy hiểm đó được chế tạo... từ ..cái ..Miệng!!!
Hãy lấy ví dụ để dẫn chứng: Trong cuộc trả lời phỏng vấn của tờ South China Morning Post dành cho Thứ trưởng Quốc phòng Nguyễn Chí Vịnh khẳng khái rằng: “Việt Nam đủ sức để kháng cự lại mọi thế lực bên ngoài..”.
Câu trả lời của vị Thứ trưởng quân đội cũng là quan điểm hiện tại của giới cầm quyền Việt Nam, nghe rất mạnh, rất oai! Nhưng lấy cái gì đây mà kháng cự; mạnh chăng thì Bộ đội bắn trả khoảng 110 quả pháo như Bắc Hàn... rồi ..hết đạn! Qua rồi, giờ ây không còn là thời kỳ của 2 anh Du kích ngồi cưa quả Cà-nông chế bom giết giặc! Đó là sự thật, vì 36 năm rỉ rét hết rồi, hoặc muốn bắn nhiều thì tiền đâu mua đạn? Phải bán thêm biển đảo hay cho thuê thêm đất rừng nữa ư..? Nếu dựa vào nhân dân để vót nhọn tầm vong, chông tre mà chống lại Hỏa tiễn Sam hay Tomahaws, thì ai đi hát Karaoke và Bia ôm hay tập trung nhảy Hip Hop giữa đường. Vì chẳng còn ai tin đảng!
Cho nên, hãy thú nhận từ thực tế quốc phòng thô sơ lạc hậu vì nghèo “rớt mồng tơi” đó, mà cần phải đặt ra một dấu hỏi to như cái Lưởi Liềm trên cờ đảng cộng sản là: Hiện thực quân lực như thế thì thay đổi được cục diện hiện chính không?
Nhưng làm sao để trở thành một minh hữu của Hoa Kỳ?
Có lẽ! Đã có quá nhiều bình luận trên truyền thông về mối quan hệ Việt – Mỹ qua cận ảnh gần đây. Mọi sự kiện rất dễ khiến người ta hiểu rằng người Mỹ đang hết lòng gần gủi để giúp Việt Nam chống Trung Cộng, và nhất là Việt Cộng từ mừng thầm chuyển sang mừng ra mặt, khi bà Nguyễn Phương Nga phát ngôn ỷ trọng vào Mỹ mà cực lực tố cáo Trung Cộng.
Sự thật Hoa Kỳ đã thật lòng chưa và thỏa mãn các điều kiện để giúp Việt Nam?
Có thể câu trả lời là chưa! Chứ, không phải là không!
Bởi rằng, nếu theo dõi thật sát các sự kiện bang giao Việt-Mỹ thì không chỉ người ngoài cuộc, mà có thể ngay cả, các nhà hoạch định chính sách Hoa Kỳ đều nhận ra sự thiếu thành thật của giới đương quyền Việt Nam, khi mà mỗi lần cấp Thủ tướng đến Mỹ thì cùng lúc phó Thủ tướng qua Tàu, suy luận qua loa thì tựa hồ như Việt cộng mềm dẻo khôn khéo trong ngoại giao để tránh một “bài học thứ hai” từ phương Bắc! Nhưng điểm này đã phạm vào sự đố kị lớn nhất trong chính sách đối ngoại của Hoa Kỳ, là họ luôn luôn cần những đồng minh: Tuyệt Đối Trung Thành.
Từ lẽ đó suy ra, là mặc dầu phía Hoa Kỳ hết sức thiện chí nhưng giới đương quyền Việt Nam vẫn một mực sợ “mất Xe không bằng què Tượng”, hiểu đại loại là, dù có hơi xa..xa Trung Cộng ..một tý..nhưng vẫn khư khư ôm chặt cái tượng “Bác Hồ”!
Hiểu rõ bản chất của giới đương quyền Việt Nam là vậy, nên quan hệ của Mỹ đặt nặng và thăm vấn nhiều lần hơn với giới Quốc phòng, cho nên phía hành pháp và quân đội của hai bên luôn qua lại với nhau, mà không bao giờ ngó ngàng đến vị Tổng Bí thư của đảng, thế cờ này khác nào “Tướng mất Sĩ như Đĩ mất váy”, nếu không muốn nói đảng có quyền ra lệnh nhưng không có súng trong tay!
Và vì, cuộc cờ Việt-Mỹ là thế, nên có thể nhận xét rằng, chính người Mỹ đang dạy cho giới đương quyền Việt Nam bằng chính câu nói của người dân Việt là: “Thất bại là Mẹ thành công”.
Đúng vậy! Thái độ ngoại giao mà các nhà hoạch định chính sách Hoa Kỳ đang thực hiện tại Việt Nam hoàn toàn “Vô Tư”, không trịch thượng kẻ cả, không vội vã, không ồn ào rồi thất bại như chính họ đã đối xử với chế độ Việt Nam Cộng Hòa trước đây. Trong từng bước đến với Cộng sản hôm nay, người Mỹ nhận ra từng bước sai lầm của mình đối với Cộng hòa năm xưa. Bài học lịch sử này đang dặn dò cho chính họ là phải làm sao; đối xử thế nào; điều gì phù hợp để xóa tan đi lời nguyền: “Mỹ là kẻ phản bội” đang còn nằm trong tâm khảm của người dân Việt, nhất là dân chúng Miền Nam Việt Nam đã một thời kiên gan chịu trận để thủy chung với người Mỹ! Đồng thời, trong mục đích tìm được quyền lợi thiết thực cao nhất cho riêng mình, thì Hoa Kỳ cũng muốn diêu phô qua chính sách hữu ích để người dân Việt cũng như giới lãnh đạo phải tâm phục khẩu phục, nhằm từ bỏ đi, xa lánh đi các đường lối thảo khấu và chính sách ma đạo mà Bắc Kinh đang thực hiện với Việt Nam.
Sự cố gắng bằng thiện chí đó đã được Washington sắp xếp hết sức tinh tế, chu đáo và linh động trong từng nhất ngôn nhất động của Ngoại trưởng Hillary Clinton trên đất Hà Nội. Do vậy, không thể đưa ra những nhận định nhạt nhẽo như tô phở mà bà Clinton ăn trên vĩa hè của 10 năm trước. Vì mọi phát biểu của Bà đều mang tính “Tiền hô Hậu pháo”, nhằm chứng minh một cách rõ ràng mạch lạc về chủ trương của Hoa Kỳ. Trước là để dằn mặt Bộ trưởng bộ ngoại giao Trung Cộng Dương Khiết Trì rằng: “Ngươi, hãy dẹp bỏ đi cái thói hung hăng tự coi mình là Thiên triều..”. Nhưng cùng lúc, Bà Clinton cũng muốn trấn an với các quốc gia Đông Nam Á và chung quanh vòng đai Thái Bình Dương rằng:
-“ Các em hãy yên tâm, có chị Bill đây, đừng sợ Trung Cộng và chị nói là chị làm”!
Và quả thật! Bà Ngoại trưởng vừa dứt lời rời Hà Nội thì lập tức đại pháo của cuộc tập trận Hàn – Mỹ mang tên Tinh Thần Bất Bại.. khai hỏa ngay! Một phần sóng nước của Hoàng Hải chấn động.. và kéo theo những ngọn sóng bạc đầu nhô lên khi hàng loạt Chiến hạm Hoa Kỳ xé Biển Đông để cập bến Việt Nam, bỏ mặc Hải quân Trung Cộng đang đặt vọng kín từ xa để theo giỏi tình hình.
Vậy, Bộ chính trị cộng sản Bắc Kinh nghĩ gì, còn tin đàn em Việt cộng tiếp tục thực hiện 16 chữ vàng và 4 tốt nữa không?
Diễn tả sự tiến triển quan hệ Việt-Mỹ nghe đậm đà và hùng hậu như thế! Nhưng thực ra! Việt cộng đang nhận ra sự cay đắng của mình qua 2 điểm, đó là:
1) Hoa Kỳ đã mượn diễn đàn Asian tại Hà Nội để đặt giới cầm quyền Việt Nam lên bàn cân trắc nghiệm về đường hướng và lòng thủy chung, là theo Mỹ hay Tàu? Nghĩa là hết thời gian cho trò chơi “du dây” rồi. Hoặc, nếu ..đu tiếp ..thì sẽ bị ..đứt..dây!
Và, rất rõ ràng với sòng phẳng cho ván cờ này trước khi, nếu phải: “Chiếu Tướng ”. Phía Hoa Kỳ đã giữ đúng luật chơi là kẻ nào thắt dây thì người đó gở nút. Bằng cách, Tổng Thống Obama mời 10 nhà lãnh đạo thuộc khu vực Đông Nam Á đến Hoa Kỳ đàm đạo trong thời gian tới. Vậy, Việt Nam đang trong cương vị Chủ tịch luân phiên khối Asia có đủ can đảm kêu gọi các quốc gia trong khu vực tỏ rõ lập trường chính trị đứng về phía Mỹ không?
2) Cận ảnh hơn, Hoa Kỳ đang bồi tiếp một quả qua thế cờ “Mã nhập chung, Tướng khốn cùng”. Bằng cách, phá bỏ một số nguyên tắc căn bản để cho Việt Nam hòa chung vào một số quốc gia có điều khoản ấn định về nguyên tử, ưu tiên hơn là (có thể) tự tinh luyện làm giàu chất phóng xạ Uranium. Thế cờ hiểm này đối với Trung Cộng khác nào là “Nhất xe sát vạn”, bởi lâu nay, Trung Cộng cố bênh vực cho chương trình hạt nhân của Iran và Bắc Hàn. Nhưng chiêu thức cấm vận của Liên Hiệp Quốc và Hoa Kỳ sẽ vô hiệu khi Iran có quá nhiều dầu hỏa, nên sẵn sàng trả đủa bằng cách loại bỏ đồng Dollar và Euro ra khỏi thương trường, còn Bắc Hàn thì xem chuyện cấm vận như “đàn gải tai trâu”. Nhưng nay, mỗi khi Việt Nam có nguyên tử dù là “đồ chơi thứ giả ” thì sự hù dọa của Trung Cộng chẳng còn cân lạng nào! Riêng với Hoa Kỳ thì không còn gì vui hơn khi 2 anh em trong nhà họ Cộng mặc cả sát phạt nhau, để họ rãnh tay thu thập tên “cái bang” bướng bỉnh Bắc Hàn!
Qua các sự kiện này cho thấy Việt Nam đã chính thức trở thành con cờ trên bàn cờ Mỹ – Trung!
Và cũng qua 2 điểm nói trên cho thấy, giới cầm quyền Hà Nội đã mất “Credit” với Bắc Kinh, và đã đến lúc các nhà hoạch định chính sách Trung Cộng điều nghiên lại thái độ ứng xử với kẻ đàn em “mượn gió bẻ măng” này. Hay hiểu khác rằng, sự mâu thuẫn giữa quan hệ Việt-Trung càng lớn mạnh, thì khả quan Việt-Mỹ trở thành đồng minh càng nhanh-sớm! Và một điều rõ ràng dễ nhận diện ra là Việt cộng đang tự mình vừa viết kịch bản, vừa đạo diễn, vừa tìm nhân vật thụ vai. Nhưng do không có khả năng, nên cuối cùng, chính Việt cộng phải trở thành nhân vật: “Độc Cô Cầu Cứu”.. !
Từ nhiều sử kiện lớn mà lý giải như trên, có thể nghiệm ra các sự kiện nhỏ như Hải quân Hoa Kỳ kết hợp với Hải quân Việt Nam thao dợt phi tác chiến, qua các hình thức như chữa cháy, hay cứu hộ khi hải trình bị tấn công, hoặc Hải quân 2 quốc gia trao đổi học hỏi lẫn nhau. Tất cả vạn sự nghe rất thắm thiết hữu tình, nhưng Hải quân Việt Nam học thuộc bài rồi thì lấy Chiến hạm đâu ra để mà chữa cháy với cứu nạn?
Do vậy, rất đủ để hiểu rằng các Khu trục hạm của Hoa Kỳ đến Việt Nam cốt chỉ là để “triển lãm và chào hàng”. Nghĩa là, Hải quân Mỹ giày đinh bóng loáng sẵn sàng đứng nghiêm cung kính mời chào “các anh dép râu”, vào thăm các gian hàng khoa kỹ tối tân nhất thế giới để trấn giử đại dương. Và còn đâu là nỗi sợ “tàu lạ” khi chính từng bàn tay của Hải quân Việt cộng sờ đụng được vào giàn Hỏa tiễn Tomahaws rồi chép miệng ước ao: “Chỉ cần một quả này thôi thì 10 chiếc tàu Ngư chính của Trung Cộng phải tan xương nát thịt!”
Nhưng tiếc quá, chỉ là mơ vì muốn sở hữu thì phải làm gì; trong điều kiện gì mà chủ tàu Chiến hạm đặt ra?
Tất cả mọi sự xảy ra trong quan hệ Việt-Mỹ được ví von như: -Có một phú ông giàu mạnh biết rõ một tên trưởng đảng cướp tới thời mạt vận, và đang quá đói bụng thèm ăn, và phú ông đang chìa chiếc bánh ra nhưng không cho tên đảng cướp ăn liền..Vì phú ông đang chờ cho nó đói ...và đói hơn nữa, khi đó phú ông sai vặt nó dễ dàng, và tên đảng cướp đang lưỡng lự đắn đo, khi phú ông bắt buộc nó phải thay đổi chiếc áo màu đỏ có ngôi sao vàng rất bẩn thĩu, nhưng nó hằng yêu thích cố giữ, phú ông cũng bào tên đảng cướp hãy tu tâm dưỡng tánh và rủ thêm nhiều đảng nữa để ngồi nói chuyện cho vui, bởi chỉ một đảng cướp nói chuyện với ông thì nghe chán lắm!
Nói rồi, phú ông vui vẽ cho tên tướng cướp thưởng thức nửa chiếc bánh ... Và cơn đói cồn cào ..bắt nó thèm thuồng nửa chiếc bánh kia!
Có lẽ; mẫu chuyện ngắn ngủi trên rất đầy đủ ý nghĩa để kết thúc bài Chính luận như ván cờ tướng này. Và ắt rằng, Quý bạn đọc cũng đã hiểu được các điều kiện của phú ông là gì? Và tên cướp kia có chấp nhận không? Hay nó chỉ ăn một nửa chiếc bánh rồi ngoảnh mặt quay lưng trở lại với ông hàng xóm khổng lồ suốt đời bắt nạt gia đình nó, vì nỗi sợ Lời Nguyền: “Mỹ Là Kẻ Phản Bội”, mà mọi nẻo đường về đã bị phú ông bịt kín.
Vậy, nỗi sợ của tên tướng cướp có đúng không? Và Lời Nguyền: “Mỹ Là Kẻ Phản Bội” còn “linh nghiệm” chăng trong hy vọng: Một Việt Nam tự do-dân chủ và phú cường? Mời quý Độc giả tiếp tục theo dõi phần phân tích – nhận định về các quan niệm này trong kỳ Báo tới, dưới Tựa bài: “ MỸ PHẢN BỘI”. NHƯNG HÀ NỘI PHẢI CẦN TÊN PHẢN BỘI NÀY”.
Trân trọng cám ơn và Kính ái gởi lời chào Việt Nam đến cùng bạn đọc.
DCVOnline
Người Trung Hoa nhìn vào Bàn cờ tướng là hình dung ra được một giai đoạn lịch sử cổ đại. Mà ngày ấy, nhà Hán thì có Lưu Bang còn bên Sở thì có Hạng Võ, cuộc chiến triền miên của Hán-Sở khiến trăm họ lầm than. Nên một hôm, cả hai phe gặp nhau ở suối Quang Vũ. Bên Sở là Hạng Võ nói với Lưu Bang rằng:
- Này, Lưu Bang ơi! Mấy năm ni, phe ta với mi đánh nhau dữ dội khiến dân chúng đau khổ nhiều rồi. Thôi thì bây chừ, quyết một trận sống mái cho thiên hạ được nhờ, phe mi tính răng?
Nghe vậy, Lưu Bang thúc ngựa hí vang rồi gạt tay đáp lại:
- Dẹp đi cái thằng Hạng Võ cà chớn kia. Ta đây chỉ biết đấu trí chứ không đấu sức. Bây giờ ta kể cho ba quân thiên hạ nghe về 10 cái tội tày trời của mi, mi nghe đây!
Hạng Võ nghe qua như bị nổi lửa trong người, bèn rút tên bắn cho Lưu Bang một mũi bị thương, xuýt nữa thì toi mạng, xong đời!
Thế là loạn lạc lại tiếp diễn, hai phe đánh nhau lia chia.. quân dân chết như châu chấu.. Cuối cùng, cả 2 phe đều sức cùng lực kiệt nên quyết định chọn từ phía Tây sông Hồng Câu thuộc về nhà Hán, còn từ Hồng Câu trở qua hướng Đông thì thuộc về bên Sở. Cho nên vì thế, trong lịch sử cổ đại Trung Hoa có Hòa ước Hồng Câu là vậy.
Cũng bắt đầu từ điển tích này, người đời sau nhìn vào Bàn cờ tướng thì hình dung ngay cuộc cờ bố trí 2 bên như là 2 quốc gia Hán – Sở, còn phần trống ở giữa thì gọi là (Hà) tức (sông) Hồng Câu. Thi thoảng, có một vài Bàn cờ tướng thuộc loại gỗ quý hiếm thì ở giữa người ta còn khắc đậm bốn chữ Tàu, với nghĩa là “Sở Hà Hán Giới”.
Tích tuồng của cái Bàn cờ tướng là như vậy. Nhưng đó là chuyện bên Tàu. Còn cục diện Quân-Chính bên Tây với bên Ta hiện nay thì lắm chiêu nhiều thế như Bàn cờ tướng không?
Hãy cùng nhau sắp cờ và khai cuộc xem sao!
chính tình châu á khi Ngoại trưởng Hoa kỳ đến Việt Nam
Khác nhiều so với 10 năm trước là vợ chồng Tổng Thống Bill Clinton đến Việt Nam, mở ra một trang sử mới cho 2 quốc gia từng sống chết bằng bom đạn. Ngày đó, bà Clinton “vô tư” đội nón lá và “hồn nhiên” ngồi ăn Phở trên vỉa hè. Trong khi ông Bill Clinton choáng ngợp trước nhiều tràng pháo tay của sinh viên Hà Nội, vì bài diễn văn có 2 câu Thơ Kiều được ông đọc bằng tiếng Việt, người Việt Nam dành trọn cảm tình cho người Mỹ và Tổng Thống Mỹ từ độ ấy!
Nhưng hôm nay đây, Bà Hillary Clinton trong vai trò Ngoại trưởng đến Việt Nam cũng bằng thiện chí, nhưng ắt rằng, sẽ không “vô tư và hồn nhiên” như năm nào! Bởi khung cảnh chính trị Châu Á hết sức u ám mà đám mây đen Trung Cộng đang tạo giông bão xuống Việt Nam, nhất là vùng Biển Đông hay Hoàng Hải đang có nhiều tia chớp.. Và bỗng nhiên, một tiếng nổ... Bùm.. Chiến hạm Cheonan của Nam Triều Tiên bị gãy đôi... 46 thủy thủ thiệt mạng.
Tại sao toàn dân Bắc Triều Tiên không có Kim Chi để ăn mà lại đi gây chiến?
Giới truyền thông đã mực khô giấy hết vì sự kiện này, phía Nam Hàn và Hoa Kỳ quyết tâm đưa ra bằng chứng để trừng phạt đối phương, nhưng phía Bắc Hàn quyết một lời “chối phăng phăng như bà bán cá”, ngược lại còn dằn mặt: “Nếu nói thêm sẽ bị bắn bể Loa”... Chính tình căng thẳng như thần kinh sắp đứt mạch..máu!
Nhưng rồi, mọi sự cũng dễ nhận ra lý do vì sao Bắc Hàn lại “Quậy”, hay nói khác đi, không “Quậy” thì không phải là Bắc Hàn! Vì chủ trương của đảng cộng sản nghèo đói này là: Có Quậy mới có ăn, còn nằm yên một chổ thì không ai biết mình sắp chết đói! Do đó, Kim Jong II lấy chiến hạm Cheonan để làm trò chơi chính trị, vì trong mặt đối nội thì chỉ cần một quả Ngư lôi được phóng đi là sẽ dẹp tan mọi khả năng biến loạn có thể xảy ra, xuất phát từ sự bất mãn cao độ của người dân sau vụ đổi tiền đột ngột khiến nạn đói hoành hành hơn, riêng về đối ngoại thì Kim Jong II muốn “ quậy” đàn anh Trung Cộng, vì trước đó không lâu, quốc gia đàn anh này thẳng thắn trả lời “No Way” khi Bắc Hàn nài nỉ xin bột mì và bắp đậu để cứu đói người dân. Vì bực mình 2 chữ “No Way” nên Kim Jong II tự tìm “Way” để phá Trung Cộng, và cả Mỹ!
Quả thật! Cú Ngư lôi phóng đi đã bắt Trung – Mỹ phải hao tổn nhiều quân phí để tập trận, khi phía Hoa Kỳ quyết tâm giúp Nam Hàn rửa hận và chọn vùng biển Hoàng Hải để dàn quân.
Trong khi đó, hay tin Nam Hàn và Hoa Kỳ liên minh tập trận tại Hoàng Hải thì lập tức Trung Cộng dồn dập cảnh cáo ngay, là Bắc Kinh không chấp nhận bất cứ ai có mặt tại vùng biển này, và tất cả phải tránh xa vì Trung Cộng cũng thao dợt . Bởi, vùng biển Hoàng Hải là cửa tử để đối thủ xé hai tỉnh Thiên Tân và các vùng chiến lược, tầm quan trọng mang tính sống còn này đã được Mao Trạch Đông nhìn nhận và dặn dò giới Hải quân như một di ngôn rằng: “Dù phải chết, các đồng chí cũng phải bảo vệ, không để người khác ngáy vang trên chiếc giường ngủ của mình...”
Sự kiện biển Hoàng Hải nóng lên khiến toàn thế giới dõi mắt chú ý, nhiều quan sát viên bình luận cho rằng sẽ có những thước phim về một đại hải chiến tân thời Trân Châu Cảng xảy ra!
Nhưng nhìn từ cục diện chính trị để suy ra quân sự, thì sự dữ dữ hùng hùng của Hoa Kỳ và Trung Cộng rồi cũng sẽ có kèm theo cái “đá lông nheo” để cho mọi sự “chìm xuồng” như số phận của chiến hạm Cheonan cùng 46 thủy thủ Nam Hàn chìm xuống đáy trùng dương. Vì rằng, tất cả sự điều quân phối lực của hai siêu cường này cũng chỉ gọi là một chén trà làm vui cho đám đàn em khi bất hòa mâu thuẫn với nhau. Chứ, giá trị tờ Dollars của Mỹ, hay kinh tế của Trung Cộng đang bay nhanh như tiễn lửa thì dại gì cả hai quốc gia này để tụt xuống bằng chiến tranh!
Nhưng dẫu sao, qua sự kiện Biển Đông và Hoàng Hải bị đạn pháo đun nóng lên đã cho người ta thấy cả Hoa Kỳ và Trung Cộng đều cương quyết thể hiện lập trường và quan điểm của mình, trong việc tranh giành địa bàn và thu thập đàn em đứng về phía của mình để tìm nguồn lợi ích riêng. Nhất là tính phô trương và tham vọng của Trung Cộng đã cho thế giới thấy sự quyết tâm xác định là: Nếu Hoa Kỳ là Vua của không gian, thì Trung Cộng phải trở thành Chúa của biển cả!
Cũng từ sự tranh chấp quyết liệt này đang và sẽ nảy sinh ra nhiều xung khắc và mâu thuẫn cao độ giữa 2 cường quốc, từ đó sẽ tạo nhiều lợi ích để các quốc gia nhỏ tại Đông Nam Á thi nhau khai thác, nhất là 3 quốc gia Việt Nam-Bắc Hàn và Miến Điện đang rơi vào tầm ngắm chiến lược của cả Mỹ-Trung.
Nhưng đồng thời, trong may cũng có họa, vì sự trở lại của Hoa Kỳ đã trở thành “khắc tinh” của Trung Cộng, điều này bắt buộc lãnh đạo của 3 quốc gia nói trên phải hùng tài ái quốc, nếu không, viễn ảnh chiến tranh ắt phải xảy ra để quyết định quốc gia nào thuộc về siêu cường nào! Vì hoàn cảnh kinh tế, nhất là địa lý vốn có, cũng như chiến lược của hai siêu cường này không cho phép lãnh đạo 3 nước trên tự quyết định quốc phận của mình!
Lập luận cho giả tthuyết này có thể loại trừ quốc gia Miến Điện vì tiềm năng kinh tế cũng như mức độ đe dọa an ninh cho Trung – Mỹ không có nhiều. Nhưng với Bắc Hàn và Việt Nam sẽ là điểm nóng, bởi Mỹ đang nỗ lực dồn ép sức mạnh của mình để áp sát tới đầu Nam và phía Bắc của Trung Cộng.
Tuy nhiên, phía Bắc Hàn có nguyên tử, cũng vì quốc gia này có “đồ chơi thứ thiệt” nên tiềm ẩn về một cuộc chiến tranh rất khó thể xảy ra, do sự giằng co… cố kéo dài để dàn xếp. Sâu xa hơn, trên nhiều phương diện quân – chính của bán đảo này sẽ cho phép Hoa Kỳ tìm mọi cách để thực thi Chính Sách Ánh Dương (Sunshine Policy) của cố Tổng thống Nam Hàn Kim Dea-Jung, nhằm thống nhất 2 miền Nam-Bắc, bởi tình tự dân tộc của quốc gia này rất cao, hơn nữa, sự giàu mạnh của phía Nam quá đầy đủ cùng sự viện trợ của đồng minh Hoa Kỳ để kiến thiết phía Bắc. Nếu được vậy, Hoa Kỳ sẽ đạt được 3 thắng lợi lớn, đó là:
1) Tạo sự yên ổn và nối rộng không gian chính trị cho đồng minh Nam Hàn kề sát nách Trung Cộng.
2) Trút bỏ được nỗi lo vì kiểm soát được kho vũ khí nguyên tử của Bắc Hàn.
3) Làm yếu thế chiến lược của Trung Cộng và rảnh tay để dồn lực đối phó với Iran.
Giả định này có thể khó trong thời gian hiện nay vì nội các bảo thủ của đương kim Tổng Thống Nam Hàn Lee Myung Bak, cũng như sự ngoan cố của giới cầm quyền Bắc Hàn. Nhưng quốc gia này có thể thống nhất bất cứ lúc nào khi thế giới vỗ tay “mổ trâu” ăn mừng vì hay tin “ hoàng đế” Kim Jong II.... băng hà!
Như thế, mọi vấn đề chỉ còn lại là Việt Nam. Căn cứ vào tình hình thực tế của Châu Á mà phân tích như vậy, thì thử xem giới đương quyền Việt Nam đã vận dụng đường lối nào???
Để có sự nhận xét tổng thể về quan hệ 2 quốc gia Mỹ – Việt, ông Đại sứ Michael Michalak kết luận bằng câu trả lời với phóng viên Tuanvietnam net là:
- “… Quan hệ của chúng ta thực ra đã là quan hệ Đối Tác Chiến Lược mặc dù chúng ta chưa gọi tên nó là như vậy...”
Xét trên phương diện chính trị, câu nói ngắn gọn của vị Đại sứ Hoa Kỳ rất đầy đủ để diễn tả hết tính nửa kín nửa hở về mối quan hệ Việt – Mỹ, nên gọi chính sách ngoại giao này là: Sexy, thì cũng không sai!
Từ lâu, vì sợ sệt áp lực của Trung Cộng nên pháp thuật ngoại giao Sexy của Việt cộng đã khiến cho Washington dò xét và cẩn trọng hơn, yếu tố quan trọng này đã giúp cho Hoa Kỳ nhận ra bản thể chính sách ngoại giao của Việt cộng chủ yếu là “đòi hỏi và xin ăn”. Biết thế, nên chính phủ Mỹ cũng không vội vàng “lại gần nhau hơn” để Việt cộng vòi vĩnh đặt điều kiện bồi thường chiến tranh. Vấn đề “chất độc da cam” chứng minh đúng cho luận điểm này. Nghĩa là, danh sách người trúng chất độc ngày một gia tăng, và yêu cầu giúp đở liên tiếp. Nhưng phía Hoa Kỳ dùng khoa học để chứng minh, nên chỉ giúp “giỏ giọt” theo kiểu làm vệ sinh môi trường.
Hoặc có thể, hiểu theo khái quát chung là chính phủ Mỹ nhìn “xuyên tim” giới đương quyền Hà Nội, nên không dại gì đưa nguyên củ Càrốt cho Việt Cộng ..xơi... Mà thỉnh thoảng tặng cho cây Cà rem, nếu ăn nhanh thì hết, nên phải dùng cách “liếm -mút” từ ..từ, trong khi Hoa Kỳ ngồi đếm hoa rơi ..chờ đợi thời cơ. Cuối cùng, dịp may đã đến khi vấn đề Biển-Đảo bị nóng lên vì Trung Cộng lấn át. Do thế, đã đến thời Hoa Kỳ không còn đóng vai chính của bộ phim “Người Mỹ Trầm Lặng” nữa, mà các nhà hoạch định chính sách Mỹ chụp lấy ngay vụ Chiến hạm Cheonan để khai cờ phá trận thế tiến công của Trung Cộng.
Còn về phía giới đương quyền Hà Nội thì đang bị dưới dồn trên ép, nên cũng đã đến lúc không có cây Càrem, và phải trần truồng không cần Sexy nữa, thì Việt cộng cũng phải trải thảm đỏ mời Pháo -Mã Hoa Kỳ nhập cung!
Cho nên, thiên hạ có câu “làm sao mà cao chiêu hơn Mỹ”, quả thật không sai!
Tuy nhiên, nếu giới đương quyền Việt Nam công khai tự hào hiện nay họ là Đối Tác Chiến Lược của Hoa Kỳ như Đại sứ Micheal Mihalak nhận xét, và các nhà lãnh đạo Hà Nội hy vọng sự “nâng cấp quan hệ ở tầm cao”, trong giai đoạn hiện nay để cân bằng ngay trước áp lực của Trung Cộng, nếu nghĩ thế thì quá sớm hoặc có thể là một sự thất vọng!
Bởi lẽ, nếu nghiên cứu và phân tích mọi mặt thì thế chủ động hoàn toàn thuộc về Hoa Kỳ. Ngay cả, mặt đối tác thương mại cho rằng mức độ đầu tư đã nhảy vọt trong 15 năm qua, từ Nửa Triệu lên đến 16.7 tỷ Mỹ kim, nhưng nếu quan sát kỷ từ nguồn vốn ngoại quốc 100% thì sẽ thấy Hoa Kỳ sử dụng chính sách “con chuồn chuồn”, nghĩa là “khi vui nó đậu, khi buồn nó bay”, vì chẳng có một sự cam kết trách nhiệm nào! Hay nói chính xác hơn, mãi cho đến nay vẫn chưa có một công ty kỹ nghệ cao nào đầu tư hay đào tạo cho Việt Nam!
Trong khi đó, tuy Việt Nam có xuất cảng được nhiều mặt hàng nhưng đa số là tiểu thủ công nghệ nhằm giải quyết được một số lượng lớn công ăn việc làm. Vậy, khi “cơm không lành canh không ngọt” thì điều gì xảy ra?
Từ kinh tế suy ra mặt quốc phòng, 4 tiếng: “Đối Tác Chiến Lược” chẳng có một giá trị nào so với mặt an ninh của Việt Nam trước áp lực của Trung Cộng hiện nay.
Xin lấy một giả định để chứng minh. Nếu ngay vào lúc này, Trung Cộng dùng vũ lực để tiến chiếm số đảo còn lại của Trường Sa, hoặc có hành động khiêu khích Hải quân Việt Nam như Bắc Hàn đã bắn chìm Chiến hạm Cheonan của Nam Hàn, trong tình thế đó liệu Hoa Kỳ lấy cớ gì giúp Việt Nam bằng quân sự?
Dĩ nhiên câu trả lời là không, có chăng là vài ba lời tuyên bố cứng rắn để làm vui lòng như bà Hillary đã tuyên bố tại Hà Nội trong ngày 23.7.2010 vừa qua! Hay nói khác đi để thấu hiểu một cách rõ ràng là. Các lời tuyên bố của bà Ngoại trưởng Hoa Kỳ cũng không nhấn mạnh rằng: Một phần Biển Đông hay Hoàng Sa-Trường Sa đã bị mất là của Việt Nam, mà lời nói của Bà chỉ kêu gọi các quốc gia đang tranh chấp hãy giải quyết bằng chính trị chứ không nên bằng quân sự, điều đó khác nào là một ám chỉ rằng, nếu 2 nước Trung-Việt đánh nhau thì Hoa Kỳ cũng “vòng tay” ngồi xem phim action.
Kết luận cho vấn đề này là có thể hiểu theo “Chủ Nghĩa Thực Dụng” của Hoa Kỳ, là họ chưa có một quyền lợi gì tại Việt Nam thì tại sao người Mỹ lại đánh đổi mất một bạn hàng đối tác, mà hàng năm mức độ xuất và nhập trong mậu dịch thương mại của 2 quốc gia Mỹ – Trung lên đến hàng trăm Tỷ Dollar!
Đi ngược giả định tiêu cực nói trên bằng một giả thuyết tích cực khác là: Nếu Việt Nam được sự bảo trợ của Hoa Kỳ như 2 quốc gia Nam Hàn và Nhật Bản, và khi ưu thế quân sự được mạnh rồi thì Việt Nam cùng Hoa Kỳ ký kết hợp đồng khai thác dầu lửa trong vùng Biển – Đảo, để trấn giữ an ninh thì có Hạm đội Thái Bình Dương neo đậu ở đó, nếu được thế thì thử hỏi Trung Cộng làm được gì! Trong trường hợp này, nếu phía phía Trung Cộng khiêu khích cản trở vì cho rằng Mỹ – Việt đã xâm phạm “quyền lợi cốt lỏi ” của họ, thì còn gì tốt hơn, khi Việt Nam có đầy đủ chứng cứ pháp lý để núp dưới cái bóng sức mạnh của Hoa Kỳ mà đưa vấn đề Biển Đảo ra trước pháp lý quốc tế, và vì quyền lợi của chính mình, chắc chắn Hoa Kỳ sẽ ra tay. Và tất nhiên, Việt Nam sẽ được 4 trong 5 phiếu có quyền công và phủ quyết tại Đại hội đồng Liên Hiệp quốc, ngoại trừ Trung Cộng. Vì Anh-Pháp-Nga đều là đồng minh hay đang có quyền lợi hỗ tương với Việt Nam và Hoa Kỳ. (Có lẽ), đây cũng là bài bản mà Hoa Kỳ đang soạn ra và muốn Việt Nam phải hát sao cho đúng nốt đúng nhịp… trong tương lai!
Cũng từ 2 giả định Tốt và Xấu nói trên, cho thấy trong quan hệ với Hoa Kỳ thì Việt Nam cần trợ giúp về mặt an ninh ở mức độ Đối Tác Chiến Lược sẽ không có giá trị căn bản như Đồng Minh Chiến Lược, nhất là đối với quốc gia Việt Nam ở sát cạnh một con Hổ đói như Trung Cộng.
Nhưng rất tiếc! Tất cả dấu hiệu được biểu hiện qua quan điểm chính trị, và phương pháp ngoại giao của Việt Cộng hiện nay đã không thích ứng với cục diện chính trị Châu Á, nhất là không thông suốt hết bản chất chính trị của 2 cường quốc Trung – Mỹ , mà công khai chính danh đứng về bên hữu lý để bảo vệ quốc gia cùng phát triển dân tộc.
Hoặc, lập luận theo cách khác, là Việt cộng đang bối rối lặp lại trong bang giao quốc tế như ở giai đoạn trước khi cuộc chiến Biên giới Việt – Trung bùng nổ vào đêm 17 tháng 2 năm 1979. Cho nên, bóng mờ chiến tranh (có khi) sẽ hình thành từ sự ngoại giao mang tính mâu thuẫn như hiện nay! Mà lẽ ra, các vị lãnh đạo cộng sản tiền nhiệm hay đương quyền có thể tránh được, nếu nghiên cứu và rà xét lại toàn bội tiểu tiết và đại tiết của cục diện chính trị và ngoại giao vào thời điểm đó, cũng như hiện nay!
Qua phần so sánh và phân tích rồi đưa ra kết luận dường như khẳng định nói trên, cũng không ngoài mục đích chứng minh rằng. Hiện nay, trên bề mặt nổi ngoại giao trong quan hệ với 2 cường quốc Trung-Mỹ, hay với các quốc gia Tây phương. Giới đương quyền Việt Nam muốn thể hiện quan điểm: Chính Trị Trung Lập.
Nghĩa là chỉ mượn cái bóng của Mỹ để “thấu cáy” Trung Cộng chứ chưa hẳn họ đã thực tâm với Hoa Kỳ! Xa hơn nữa, Hà Nội đang đa phương hóa ngoại giao để nuôi tham vọng xây dựng Việt Nam theo mô hình kiểu mẫu Singapone, nghĩa là vẫn giữ nguyên độc đảng.
Nhưng rất tiếc; mơ thì ai cũng có quyền mơ . Nhưng tư duy não bệnh của từng cá nhân trong giới đương quyền Việt Nam hiện nay, không thể và không thế nào giống 2 cha con cũng là 2 Tổng Thống có bộ óc hiền triết như Lý Quang Diệu và Lý Hiển Long! Hơn nữa, vì đặc tính địa lý Việt Nam đang nằm trong chiến lược của Hoa Kỳ, và tham vọng cưỡng chiếm hiện tại của Trung Cộng. Các yếu tố căn bản này cộng lại, sẽ không cho phép bất cứ một nguyên thủ nào của Việt Cộng hoàn hảo giấc mộng: Chim sẽ hóa Đại bàng!
Điều này cũng là một nhận định lịch sử ít nhất có giá trị trong vòng 10-20 Năm trở lại . Nhưng, cũng chừng đó thời gian, nếu được Hoa Kỳ bảo trợ về an ninh, giáo huấn về mọi phương diện, thì viễn ảnh quan điểm: Chính Trị Trung Lập sẽ đưa lại sự mãn nhã cho dân tộc Việt Nam.
Tại sao?
Nước Nhật Bản, hay quốc gia Nam Hàn chính là sự trả lời cho câu hỏi nói trên! Hay nhằm thông đạt hết nhận định này, thì lãnh đạo quốc gia tự đặt câu hỏi rằng: Tại sao Nhật Bản có một nền kinh tế đứng thứ 2, hay Nam Hàn đứng thứ 4 thế giới, đặc biệt ngành kỹ nghệ cao của họ có thể tự chế tạo vũ khí hạng nặng quốc phòng, nhưng chính phủ của họ vẫn quyết tâm dựa vào sự bảo trợ qua các căn cứ quân sự của Hoa Kỳ?
Nếu đã hiểu ra rồi thì từ đó suy ra:
Hoa Kỳ và chính sách “vô tư” đối với Việt Nam
Qua luận giải vừa rồi cho thấy trước áp lực của Trung Cộng, và nhận thức ra Việt Nam là vị trí quan trọng nằm trong sự hoạch định chiến lược của Hoa Kỳ tại Đông Nam Á. Từ đó, giới đương quyền Việt Nam đã tận dụng khai thác mâu thuẫn quan hệ Mỹ-Trung hòng tìm con đường sống cho chế độ. Hay, hiểu một cách chính xác hơn là Việt cộng đang “copy” lại toàn bộ chính sách ngoại giao đã được Norodom Sihanouk từng áp dụng cho Campuchia trong thời chiến, mà báo chí Tây phương lúc đó gọi là lối ngoại giao: Không Sắp Hàng (phi liên kết-Nonaligned Foreign Policy).
Nhìn vào hiện tình của mối quan hệ tam giác Việt-Mỹ-Trung, có thể đưa ra nhận xét rằng. Trong khuôn khổ lý thuyết chính trị thì Việt cộng vận dụng chính sách trên tạm gọi là đúng! Nhưng chỉ nhất thời cho một giai đoạn “ làm le” với Trung Cộng, hoặc tạm thời giải quyết được mọi xung đột bên trong nội bộ, cũng như “hạ hỏa” được tinh thần yêu nước của các thành phần đối kháng. Nhưng về lâu dài thì đó là một sự bất hạnh dẫn đến thiệt thòi cho dân tộc, vì những xung đột gắt gao phát xuất từ nội bộ của giới cầm quyền, cùng cấu kết với thế lực bên ngoài đang tác động, và có thể, sự xung đột vô trật tự này sẽ cản trở hay phá hỏng đi lộ đồ dân chủ mà Hoa Kỳ muốn trình tự sắp xếp cho Việt Nam. Tuy nhiên, sự hy vọng về một thể chế tự do -nhân quyền sẽ rất khả thể phát quang từ các xung đột này!
Muốn chứng minh luận định về quan điểm: Chính Trị Trung Lập, là không phù hợp cho hiện tình Việt Nam thì Hoàng thân Sihanouk là một minh chứng.
Như đoạn trên đã trình bày, do phần địa lý của Campuchia ở gần và lo sợ bởi Việt Nam, cũng như Việt Nam ở sát nách và bị ăn hiếp bởi Trung Cộng. Nên muôn đời đặc tính đó không cho phép các chính trị gia dùng lối ngoại giao “hai hàng-đu dây ”. Cũng vì đeo đuổi chính sách này mà ông Cố vấn Ngô Đình Nhu phải hạ lệnh ám sát Sihanuok cho bằng được, để mở rộng không gian chính trị và quân sự cho Việt Nam Cộng Hòa... Bùm... Bom vẫn nổ tại cung điện của Hoàng Thân. Nhưng kế hoạch... bất thành!
Và rốt cuộc, Cựu Hoàng này cũng phải lưu vong vì cuộc đảo chánh vào ngày 18.3.1970, do Tướng Lon Non và chính người xui gia là Sirik Matak lãnh đạo. Và sau đó, bi thảm hơn trong số 14 người con thì có 3 Hoàng tử và 1 Công chúa của ông đã bị Pon Pot thảm sát, và chính tính mạng của ông suýt nữa cũng bị “trảm” nếu Bắc Kinh không điện cứu can thiệp kịp thời! Nhưng theo Trung Cộng thì Sihanouk được tặng một ngôi Biệt thự tại Bắc Kinh và 300.000 Mỹ Kim, nhưng quê hương của ông bị Trung Cộng tàn phá khốc liệt đến mức độ nào?
- Cái giá “không thật tình với Mỹ” là như vậy đó!
Nhưng có thái độ chính trị lâu dài “thật tình với Mỹ” như 2 đồng minh Nam Hàn và Nhật Bản thì đời sống của dân sinh luôn phú cường, quân lực luôn hùng mạnh, chính thể luôn dân chủ mà kết quả thực tế từ 2 quốc gia này đang vốn có để chứng minh.
Sở dĩ, trong cùng một vấn đề nhưng Tác giả phải dẫn nhập 2 quan điểm chính trị khác nhau mà lãnh đạo các quốc gia bé nhỏ từng thực hiện, vì sự chi phối của chiến lược Hoa Kỳ đã và đang thực hiện tại Châu Á-Thái Bình Dương. Tuy có một số dị điểm và đồng điểm trong vài yếu tố khách quan và chủ quan, nhưng khá đủ để hiểu rằng: Mọi phương diện Quân-Chính của Việt Nam hiện nay không hội đủ điều kiện để thực hiện chủ trương-quan điểm: Chính Trị Trung Lập, trước 2 chiến lược của 2 siêu cường Trung – Mỹ cùng lúc tác động và xoáy sâu quá mạnh vào Việt Nam.
Mà thay vào đó, dựa theo: sức mạnh -khoa học-giáo dục và quân sự của Hoa Kỳ để học hỏi -phát triển toàn diện nội lực của dân tộc, mà ít ra, trong vòng 5-10 năm, khi đó quốc gia mới có thể tự lực tự cường đứng vững trước sự hung hăng của Trung Cộng, nhất là mặt vũ khí quốc phòng. Hay hiểu một cách giản dị (là có khi) cần phải có “đồ chơi thứ thiệt”, dù là loại Nguyên tử nguy hiểm đó được chế tạo... từ ..cái ..Miệng!!!
Hãy lấy ví dụ để dẫn chứng: Trong cuộc trả lời phỏng vấn của tờ South China Morning Post dành cho Thứ trưởng Quốc phòng Nguyễn Chí Vịnh khẳng khái rằng: “Việt Nam đủ sức để kháng cự lại mọi thế lực bên ngoài..”.
Câu trả lời của vị Thứ trưởng quân đội cũng là quan điểm hiện tại của giới cầm quyền Việt Nam, nghe rất mạnh, rất oai! Nhưng lấy cái gì đây mà kháng cự; mạnh chăng thì Bộ đội bắn trả khoảng 110 quả pháo như Bắc Hàn... rồi ..hết đạn! Qua rồi, giờ ây không còn là thời kỳ của 2 anh Du kích ngồi cưa quả Cà-nông chế bom giết giặc! Đó là sự thật, vì 36 năm rỉ rét hết rồi, hoặc muốn bắn nhiều thì tiền đâu mua đạn? Phải bán thêm biển đảo hay cho thuê thêm đất rừng nữa ư..? Nếu dựa vào nhân dân để vót nhọn tầm vong, chông tre mà chống lại Hỏa tiễn Sam hay Tomahaws, thì ai đi hát Karaoke và Bia ôm hay tập trung nhảy Hip Hop giữa đường. Vì chẳng còn ai tin đảng!
Cho nên, hãy thú nhận từ thực tế quốc phòng thô sơ lạc hậu vì nghèo “rớt mồng tơi” đó, mà cần phải đặt ra một dấu hỏi to như cái Lưởi Liềm trên cờ đảng cộng sản là: Hiện thực quân lực như thế thì thay đổi được cục diện hiện chính không?
Nhưng làm sao để trở thành một minh hữu của Hoa Kỳ?
Có lẽ! Đã có quá nhiều bình luận trên truyền thông về mối quan hệ Việt – Mỹ qua cận ảnh gần đây. Mọi sự kiện rất dễ khiến người ta hiểu rằng người Mỹ đang hết lòng gần gủi để giúp Việt Nam chống Trung Cộng, và nhất là Việt Cộng từ mừng thầm chuyển sang mừng ra mặt, khi bà Nguyễn Phương Nga phát ngôn ỷ trọng vào Mỹ mà cực lực tố cáo Trung Cộng.
Sự thật Hoa Kỳ đã thật lòng chưa và thỏa mãn các điều kiện để giúp Việt Nam?
Có thể câu trả lời là chưa! Chứ, không phải là không!
Bởi rằng, nếu theo dõi thật sát các sự kiện bang giao Việt-Mỹ thì không chỉ người ngoài cuộc, mà có thể ngay cả, các nhà hoạch định chính sách Hoa Kỳ đều nhận ra sự thiếu thành thật của giới đương quyền Việt Nam, khi mà mỗi lần cấp Thủ tướng đến Mỹ thì cùng lúc phó Thủ tướng qua Tàu, suy luận qua loa thì tựa hồ như Việt cộng mềm dẻo khôn khéo trong ngoại giao để tránh một “bài học thứ hai” từ phương Bắc! Nhưng điểm này đã phạm vào sự đố kị lớn nhất trong chính sách đối ngoại của Hoa Kỳ, là họ luôn luôn cần những đồng minh: Tuyệt Đối Trung Thành.
Từ lẽ đó suy ra, là mặc dầu phía Hoa Kỳ hết sức thiện chí nhưng giới đương quyền Việt Nam vẫn một mực sợ “mất Xe không bằng què Tượng”, hiểu đại loại là, dù có hơi xa..xa Trung Cộng ..một tý..nhưng vẫn khư khư ôm chặt cái tượng “Bác Hồ”!
"Bộ chính trị cộng sản Bắc Kinh nghĩ gì, còn tin đàn em Việt cộng tiếp tục thực hiện 16 chữ vàng và 4 tốt nữa không?" tác giả Nguyễn Duy Thành hỏi. Nguồn: Singapore Straits Times |
Và vì, cuộc cờ Việt-Mỹ là thế, nên có thể nhận xét rằng, chính người Mỹ đang dạy cho giới đương quyền Việt Nam bằng chính câu nói của người dân Việt là: “Thất bại là Mẹ thành công”.
Đúng vậy! Thái độ ngoại giao mà các nhà hoạch định chính sách Hoa Kỳ đang thực hiện tại Việt Nam hoàn toàn “Vô Tư”, không trịch thượng kẻ cả, không vội vã, không ồn ào rồi thất bại như chính họ đã đối xử với chế độ Việt Nam Cộng Hòa trước đây. Trong từng bước đến với Cộng sản hôm nay, người Mỹ nhận ra từng bước sai lầm của mình đối với Cộng hòa năm xưa. Bài học lịch sử này đang dặn dò cho chính họ là phải làm sao; đối xử thế nào; điều gì phù hợp để xóa tan đi lời nguyền: “Mỹ là kẻ phản bội” đang còn nằm trong tâm khảm của người dân Việt, nhất là dân chúng Miền Nam Việt Nam đã một thời kiên gan chịu trận để thủy chung với người Mỹ! Đồng thời, trong mục đích tìm được quyền lợi thiết thực cao nhất cho riêng mình, thì Hoa Kỳ cũng muốn diêu phô qua chính sách hữu ích để người dân Việt cũng như giới lãnh đạo phải tâm phục khẩu phục, nhằm từ bỏ đi, xa lánh đi các đường lối thảo khấu và chính sách ma đạo mà Bắc Kinh đang thực hiện với Việt Nam.
Sự cố gắng bằng thiện chí đó đã được Washington sắp xếp hết sức tinh tế, chu đáo và linh động trong từng nhất ngôn nhất động của Ngoại trưởng Hillary Clinton trên đất Hà Nội. Do vậy, không thể đưa ra những nhận định nhạt nhẽo như tô phở mà bà Clinton ăn trên vĩa hè của 10 năm trước. Vì mọi phát biểu của Bà đều mang tính “Tiền hô Hậu pháo”, nhằm chứng minh một cách rõ ràng mạch lạc về chủ trương của Hoa Kỳ. Trước là để dằn mặt Bộ trưởng bộ ngoại giao Trung Cộng Dương Khiết Trì rằng: “Ngươi, hãy dẹp bỏ đi cái thói hung hăng tự coi mình là Thiên triều..”. Nhưng cùng lúc, Bà Clinton cũng muốn trấn an với các quốc gia Đông Nam Á và chung quanh vòng đai Thái Bình Dương rằng:
-“ Các em hãy yên tâm, có chị Bill đây, đừng sợ Trung Cộng và chị nói là chị làm”!
Và quả thật! Bà Ngoại trưởng vừa dứt lời rời Hà Nội thì lập tức đại pháo của cuộc tập trận Hàn – Mỹ mang tên Tinh Thần Bất Bại.. khai hỏa ngay! Một phần sóng nước của Hoàng Hải chấn động.. và kéo theo những ngọn sóng bạc đầu nhô lên khi hàng loạt Chiến hạm Hoa Kỳ xé Biển Đông để cập bến Việt Nam, bỏ mặc Hải quân Trung Cộng đang đặt vọng kín từ xa để theo giỏi tình hình.
Vậy, Bộ chính trị cộng sản Bắc Kinh nghĩ gì, còn tin đàn em Việt cộng tiếp tục thực hiện 16 chữ vàng và 4 tốt nữa không?
Diễn tả sự tiến triển quan hệ Việt-Mỹ nghe đậm đà và hùng hậu như thế! Nhưng thực ra! Việt cộng đang nhận ra sự cay đắng của mình qua 2 điểm, đó là:
1) Hoa Kỳ đã mượn diễn đàn Asian tại Hà Nội để đặt giới cầm quyền Việt Nam lên bàn cân trắc nghiệm về đường hướng và lòng thủy chung, là theo Mỹ hay Tàu? Nghĩa là hết thời gian cho trò chơi “du dây” rồi. Hoặc, nếu ..đu tiếp ..thì sẽ bị ..đứt..dây!
Và, rất rõ ràng với sòng phẳng cho ván cờ này trước khi, nếu phải: “Chiếu Tướng ”. Phía Hoa Kỳ đã giữ đúng luật chơi là kẻ nào thắt dây thì người đó gở nút. Bằng cách, Tổng Thống Obama mời 10 nhà lãnh đạo thuộc khu vực Đông Nam Á đến Hoa Kỳ đàm đạo trong thời gian tới. Vậy, Việt Nam đang trong cương vị Chủ tịch luân phiên khối Asia có đủ can đảm kêu gọi các quốc gia trong khu vực tỏ rõ lập trường chính trị đứng về phía Mỹ không?
2) Cận ảnh hơn, Hoa Kỳ đang bồi tiếp một quả qua thế cờ “Mã nhập chung, Tướng khốn cùng”. Bằng cách, phá bỏ một số nguyên tắc căn bản để cho Việt Nam hòa chung vào một số quốc gia có điều khoản ấn định về nguyên tử, ưu tiên hơn là (có thể) tự tinh luyện làm giàu chất phóng xạ Uranium. Thế cờ hiểm này đối với Trung Cộng khác nào là “Nhất xe sát vạn”, bởi lâu nay, Trung Cộng cố bênh vực cho chương trình hạt nhân của Iran và Bắc Hàn. Nhưng chiêu thức cấm vận của Liên Hiệp Quốc và Hoa Kỳ sẽ vô hiệu khi Iran có quá nhiều dầu hỏa, nên sẵn sàng trả đủa bằng cách loại bỏ đồng Dollar và Euro ra khỏi thương trường, còn Bắc Hàn thì xem chuyện cấm vận như “đàn gải tai trâu”. Nhưng nay, mỗi khi Việt Nam có nguyên tử dù là “đồ chơi thứ giả ” thì sự hù dọa của Trung Cộng chẳng còn cân lạng nào! Riêng với Hoa Kỳ thì không còn gì vui hơn khi 2 anh em trong nhà họ Cộng mặc cả sát phạt nhau, để họ rãnh tay thu thập tên “cái bang” bướng bỉnh Bắc Hàn!
Qua các sự kiện này cho thấy Việt Nam đã chính thức trở thành con cờ trên bàn cờ Mỹ – Trung!
Và cũng qua 2 điểm nói trên cho thấy, giới cầm quyền Hà Nội đã mất “Credit” với Bắc Kinh, và đã đến lúc các nhà hoạch định chính sách Trung Cộng điều nghiên lại thái độ ứng xử với kẻ đàn em “mượn gió bẻ măng” này. Hay hiểu khác rằng, sự mâu thuẫn giữa quan hệ Việt-Trung càng lớn mạnh, thì khả quan Việt-Mỹ trở thành đồng minh càng nhanh-sớm! Và một điều rõ ràng dễ nhận diện ra là Việt cộng đang tự mình vừa viết kịch bản, vừa đạo diễn, vừa tìm nhân vật thụ vai. Nhưng do không có khả năng, nên cuối cùng, chính Việt cộng phải trở thành nhân vật: “Độc Cô Cầu Cứu”.. !
Từ nhiều sử kiện lớn mà lý giải như trên, có thể nghiệm ra các sự kiện nhỏ như Hải quân Hoa Kỳ kết hợp với Hải quân Việt Nam thao dợt phi tác chiến, qua các hình thức như chữa cháy, hay cứu hộ khi hải trình bị tấn công, hoặc Hải quân 2 quốc gia trao đổi học hỏi lẫn nhau. Tất cả vạn sự nghe rất thắm thiết hữu tình, nhưng Hải quân Việt Nam học thuộc bài rồi thì lấy Chiến hạm đâu ra để mà chữa cháy với cứu nạn?
Do vậy, rất đủ để hiểu rằng các Khu trục hạm của Hoa Kỳ đến Việt Nam cốt chỉ là để “triển lãm và chào hàng”. Nghĩa là, Hải quân Mỹ giày đinh bóng loáng sẵn sàng đứng nghiêm cung kính mời chào “các anh dép râu”, vào thăm các gian hàng khoa kỹ tối tân nhất thế giới để trấn giử đại dương. Và còn đâu là nỗi sợ “tàu lạ” khi chính từng bàn tay của Hải quân Việt cộng sờ đụng được vào giàn Hỏa tiễn Tomahaws rồi chép miệng ước ao: “Chỉ cần một quả này thôi thì 10 chiếc tàu Ngư chính của Trung Cộng phải tan xương nát thịt!”
Nhưng tiếc quá, chỉ là mơ vì muốn sở hữu thì phải làm gì; trong điều kiện gì mà chủ tàu Chiến hạm đặt ra?
Tất cả mọi sự xảy ra trong quan hệ Việt-Mỹ được ví von như: -Có một phú ông giàu mạnh biết rõ một tên trưởng đảng cướp tới thời mạt vận, và đang quá đói bụng thèm ăn, và phú ông đang chìa chiếc bánh ra nhưng không cho tên đảng cướp ăn liền..Vì phú ông đang chờ cho nó đói ...và đói hơn nữa, khi đó phú ông sai vặt nó dễ dàng, và tên đảng cướp đang lưỡng lự đắn đo, khi phú ông bắt buộc nó phải thay đổi chiếc áo màu đỏ có ngôi sao vàng rất bẩn thĩu, nhưng nó hằng yêu thích cố giữ, phú ông cũng bào tên đảng cướp hãy tu tâm dưỡng tánh và rủ thêm nhiều đảng nữa để ngồi nói chuyện cho vui, bởi chỉ một đảng cướp nói chuyện với ông thì nghe chán lắm!
Nói rồi, phú ông vui vẽ cho tên tướng cướp thưởng thức nửa chiếc bánh ... Và cơn đói cồn cào ..bắt nó thèm thuồng nửa chiếc bánh kia!
Có lẽ; mẫu chuyện ngắn ngủi trên rất đầy đủ ý nghĩa để kết thúc bài Chính luận như ván cờ tướng này. Và ắt rằng, Quý bạn đọc cũng đã hiểu được các điều kiện của phú ông là gì? Và tên cướp kia có chấp nhận không? Hay nó chỉ ăn một nửa chiếc bánh rồi ngoảnh mặt quay lưng trở lại với ông hàng xóm khổng lồ suốt đời bắt nạt gia đình nó, vì nỗi sợ Lời Nguyền: “Mỹ Là Kẻ Phản Bội”, mà mọi nẻo đường về đã bị phú ông bịt kín.
Vậy, nỗi sợ của tên tướng cướp có đúng không? Và Lời Nguyền: “Mỹ Là Kẻ Phản Bội” còn “linh nghiệm” chăng trong hy vọng: Một Việt Nam tự do-dân chủ và phú cường? Mời quý Độc giả tiếp tục theo dõi phần phân tích – nhận định về các quan niệm này trong kỳ Báo tới, dưới Tựa bài: “ MỸ PHẢN BỘI”. NHƯNG HÀ NỘI PHẢI CẦN TÊN PHẢN BỘI NÀY”.
Trân trọng cám ơn và Kính ái gởi lời chào Việt Nam đến cùng bạn đọc.
DCVOnline
No comments:
Post a Comment