Nhà văn Trần Mạnh Hảo
Nhà thơ Trần Mạnh Hảo có soạn một bài tham luận để đọc trước Đại hội Nhà văn Việt Nam lần thứ 13 nhưng ông đã không có dịp đọc. Bài viết có tựa “Chỉ có sự thật mới giải phóng con người, giải phóng văn học và đất nước” đã được phổ biến trên một số trang web. Ông đã kể cho VOA những nét chính trong bài tham luận này.
VOA: Thưa nhà văn Trần Mạnh Hảo, tại sao ông nói Việt Nam có nguy cơ tiêu vong?
Nhà văn Trần Mạnh Hảo: Nguy cơ tiêu vong hiển hiện rất rõ vì trước hết là do ngoại bang xâm lược. Bởi vì mục đích nghìn đời của các vương triều phương Bắc là sáp nhập Việt Nam – tức An Nam cũ, Giao Chỉ cũ – vào với Trung Hoa. Thời nào cũng thế, mục đích của họ là như thế. Thời nay cũng vậy, mục đích của họ là sáp nhập Việt Nam và Đông Dương này vào nước Trung Hoa của họ; mà những bước đi của họ đã nhìn thấy nhãn tiền rồi. Tôi nghĩ cứ đã này thì có thể 100 năm nữa Việt Nam không còn.
VOA: Ngoài nguy cơ tiêu vong do Trung Quốc còn nguy cơ nào khác, thưa ông?
Nhà văn Trần Mạnh Hảo: Còn nguy cơ gọi là nội xâm, tức là giặc ở tự bên trong. Nội xâm này là sự tham nhũng quá lớn của chính quyền, rồi sự tha hóa về đạo đức, con người với con người đối xử với nhau tàn bạo dã man; bởi vì nó là cái thuyết đấu tranh giai cấp, thuyết đó nó dẫn người ta đến cái ác, làm cho người ta đối xử với nhau bằng cái ác thôi, phải tiêu diệt nhau, làm cho con người không còn văn hóa, không còn yếu tố bên trong. Những thứ đó cũng có thể triệt tiêu dân tộc Việt Nam.
VOA: Thưa ông, tại sao ông nói khẩu hiệu “Đảng Cộng sản Việt Nam quang vinh muôn năm” là một khẩu hiệu hết sức duy tâm, và hoàn toàn chống lại thuyết Mác-xít?
Nhà văn Trần Mạnh Hảo: Cái đó nó rõ ràng rồi. Bởi vì muôn năm là mãi mãi, mà ông Các Mác đã giải thích sở dĩ loài người đau khổ vì còn phân chia giai cấp, cho nên mục đích của ông là xóa giai cấp đi, không còn giai cấp tư sản, không còn giai cấp vô sản; tức là đảng của giai cấp vô sản, tức là đảng Cộng sản cũng bị xóa đi. Đến khi đảng cộng sản bị xóa đi, giai cấp vô sản không còn, giai cấp tư sản không còn, mà loài người theo ông rất sung sướng thì lúc đó không còn đảng, không còn giai cấp thì đảng cộng sản cũng mất đi rồi thì mới tiến lên thế giới đại đồng được. Còn đằng này các ông ấy hô lên là đảng của các ông ấy muôn năm, muôn năm tức là mãi mãi. Thế thì các ông ấy chống lại Mác chứ, giống như bây giờ nói “Xã hội loài người có giai cấp muôn năm”, tức là hoàn toàn ngược lại, chống lại, treo cổ chủ nghĩa Mác. Cái đó nó không chính danh.
VOA: Vì sao ông nói kiếp người ở Việt Nam “tủi hổ hơn là kiếp bò”?
Nhà văn Trần Mạnh Hảo: Đó là cái mà anh bạn tôi nói. Bởi vì cứ 5 người ra đường mà đi chung với nhau là bị bắt, cái lệnh ông Phan Văn Khải ký không được đi quá 5 người ra đường mà tụ tập đi hàng dọc là bị bắt, không cho phép 5 người ra ngoài đường đi với nhau, hay là tụ tập ngoài đường hay tụ tập bất cứ nơi công cộng nào. Thế thì ông bạn tôi ông ấy thấy những đàn bò đi đầy trên đường số 1, đi vài chục con chẳng có bị bắt gì cả. Ở các đường làng, ở các thành phố nhỏ, trâu bò mấy chục con vẫn đi ung dung ra đường, chẳng thấy nhà nước công an bắt gì cả. Ông ấy thấy vậy thì ông tủi quá, người đi ra đường 5 người thì nó bắt, bò với trâu mấy chục con đi ung dung tự do. Cho nên ông bảo đảng và nhà nước tử tế với trâu bò nhưng không tử tế với người, thế thôi.
VOA: Tại sao ông nói nếu Các Mác có sống lại và xuất hiện ngay giữa lòng Hà Nội hay Sài Gòn hôm nay thì chắc chắn ông ấy sẽ bị lính của ông Vũ Hải Triều bắt ngay lập tức?
Nhà văn Trần Mạnh Hảo: Chắc chắn là như vậy. Nếu ông Các Mác tự nhiên lại xuất hiện với bộ com-lê, giày bóng loáng, bộ râu tóc trắng xóa như thế thì chắc chắc bị bắt vì ông Mác chống lại kiểm duyệt báo chí và độc tài trong báo chí. Ông ấy cực kỳ lên án báo chí kiểm duyệt của vua Phổ, ông ấy ca ngợi sự tự do báo chí của chủ nghĩa tư bản. Không có tự do báo chí của chủ nghĩa tư bản, không có tự do xuất bản của tư bản thì không có chủ nghĩa Mác. Cho nên ông ấy là người chống lại kiểm duyệt báo chí, chống lại sự độc tôn độc quyền trong báo chí, và ông ấy là người quảng bá cho tự do ngôn luận, cho các thứ tự do của con người. Thế thì ông ấy xuất hiện ở đây mà thấy những tự do này bị cấm cản thì ông sẽ chửi ầm lên và sẽ bị bắt thôi.
VOA: Thưa ông, tại sao ông nói cái đuôi “định hướng xã hội chủ nghĩa” được gắn vào khái niệm “kinh tế thị trường” của nhà nước Việt Nam là một cái đuôi giả?
Nhà văn Trần Mạnh Hảo: Tôi muốn nói cái đuôi “định hướng xã hội chủ nghĩa” là một cái đuôi bằng nhựa, và được chạy bằng cục pin sắp thối của Trung Quốc. Bởi vì kinh tế thị trường tức là kinh tế tư bản, mà kinh tế tư bản lại gắn một cái đuôi giả, là “định hướng xã hội chủ nghĩa”, vậy thì định hướng là sao? Định hướng là người ta xác định phương hướng, xác định được cụ thể điểm đến. Chứ còn Xã hội chủ nghĩa nó còn mông lung lắm, đã có ai xác định được điểm đến đâu, nó là một xã hội không có thật. Có bao giờ người ta lại định hướng đến một cõi không có thật không? Cho nên đó là một cách nói để câu giờ, một cách nói để các ông ấy ngồi đấy các ông ấy cầm quyền, lãnh đạo; chứ thực ra nó là một yếu tố ảo, nó là phi lô-gic và phản khoa học, nó nói bậy bạ, một chuyện nực cười, không ra cái gì cả!
VOA: Tại sao ông nói khẩu hiệu “yêu nước là yêu chủ nghĩa xã hội” là một khẩu hiệu hết sức buồn cười?
Nhà văn Trần Mạnh Hảo: Chủ nghĩa xã hội như tôi định nghĩa là món không có thật, thế thì ông yêu nước là ông yêu Việt Nam có thật, thì ông cứ yêu nước Việt Nam chứ việc gì phải yêu chủ nghĩa xã hội. Như vậy nếu ta theo khẩu hiệu đó thì yêu nước có nghĩa là yêu một xã hội không có thật.
VOA: Tại sao ông nói khẩu hiệu “Trí, Phú, Địa, Hào đào tận gốc trốc tận rễ” là không chính danh, thưa ông?
Nhà văn Trần Mạnh Hảo: Xưa nay có một đám người nào mà dám tiêu diệt trí thức đâu, bởi vì trí thức là đầu tàu của xã hội, không có trí thức thì xã hội không thể tiến lên được. Từ khi con người có văn minh thì con người tôn trọng kẻ sĩ, tức là người trí thức dẫn đường cho nhân loại. Không có trí thức thì nhân loại coi như không tồn tại được. Vậy ông tiêu diệt trí thức thì ông tiêu diệt chính cái tinh thần của nhân loại, đầu tàu của nhân loại.
Rồi những người làm giàu ông cũng tiêu diệt nốt thì té ra ai làm giàu cho xã hội ăn, ai sản xuất ra của cải vật chất để nuôi sống xã hội? Chỉ có những người biết làm ra của cải là những phú hào ở nông thôn, hay ở thành phố có những người chủ lập ra xưởng thợ thì họ mới sản xuất ra; chứ còn mấy ông tiêu diệt hết những người biết làm giầu thì xã hội loài người lấy gì mà sống?
VOA: Chúng tôi cũng hiểu bài tham luận của ông là để động viên mọi người nói ra sự thực, nhưng có nhiều người, nhất là những người đang cầm quyền, họ nói rằng nói ra sự thực lúc này là không có lợi. Ông nghĩ thế nào?
Nhà văn Trần Mạnh Hảo: Nếu chỉ nghĩ đến cái lợi mà không nghĩ đến lẽ phải và chân lý thì không phải là con người, bởi vì con người có lương tri, con người có lẽ phải và có chân lý. Con người khác con vật ở chỗ con vật chỉ nghĩ đến miếng ăn thôi. Lợi là miếng ăn mà. Cho nên không dám nói ra sự thật bởi vì nói ra sự thật không có lợi thì cũng chả khác gì con vật. Con người khác con vật là ở chỗ đó, con người biết lẽ phải, biết lương tri, biết cái gì là tốt xấu, cái đẹp, cái thiện cái ác; chứ không phải là cứ cắm đầu nói dối hết đời ông đến đời cha, đến đời con, đến đời cháu, đến đời chắt nói dối hoài như thế được. Một dân tộc, một xã hội cứ nói dối hoài như vậy sẽ bị diệt vong. Chắc chắn như thế.
VOA: Bài tham luận của ông có tựa là “Chỉ có sự thật mới giải phóng con người, giải phóng văn học và đất nước”. Cái tựa này nó tương tự như một câu nói trong Kinh Thánh của người Công giáo, “chỉ có sự thực mới giải thoát các con”. Ông có sợ sẽ bị khép vào tội tuyên truyền cho đạo Công giáo không?
Nhà văn Trần Mạnh Hảo: Chính tôi là người Công giáo, tôi không thể nói dối được. Tôi bây giờ đã sáu tư sáu nhăm tuổi rồi nên tôi phải nói thật, nếu không sẽ bị Chúa buộc tội. Tôi chẳng tuyên truyền gì cho Công giáo mà tôi cũng chẳng tuyên truyền gì cho ai, bởi vì đã làm người thì phải nói ra sự thật, nói mãi sự dối trá thì không phải con người, tôi chỉ nói ra sự thật, đó là thiên chức của người cầm bút; chứ tôi không chống các ông ấy, bởi vì tôi như con kiến còn các ông ấy như núi Thái Sơn. Tôi không chống ai cả, tôi chỉ nói ra sự thật, dù nó tàn nhẫn hay kinh khủng thì đấy là sự thật. Nếu các ông bảo cái đó không phải là sự thật thì các ông nên tranh luận với tôi; việc gì các ông đe dọa bắt bớ hay bắn tôi, chuyện đó nó phi lý.
No comments:
Post a Comment