Pages

Thursday, August 12, 2010

Ai đứng phía sau?

Tầu USS John S.McCain vừa cập cảng Đà Nẵng hôm 10/8/2010
  RFA:
Hôm thứ năm ngày 05 tháng 08 vừa qua, tờ Wall Street Journal, dẫn lời một số quan chức Mỹ đã tiết lộ sự kiện Mỹ Việt đã thỏa thuận trên nguyên tắc về hợp tác hạt nhân dân sự. Thỏa thuận này tuy đã có từ năm 2009 nhưng lần này có tiến triển khá xa, có thể kết thúc từ nay đến cuối năm.
Philip Crowley, phát ngôn viện bộ Ngoại giao Mỹ  trả lời phóng viên: “Hoa Kỳ đang đàm phán từng giai đoạn với Việt Nam. Cũng bởi vì đang trong quá trình đàm phán nên tôi không thể đưa ra nhận xét gì về cách thức cũng như kết quả của các cuộc đàm phán. Và theo hiệp ước về không phổ biến vũ khí hạt nhân thì các nước có quyền theo đuổi việc làm giàu uranium vì mục đích dân sự.”
Đối với giới quan sát chính trị thì thỏa thuận này là tiền đề cho thấy mối quan hệ Mỹ- Việt đã cải thiện một bước rất dài và biểu hiện mạnh mẽ sự mong muốn hiện diện của Mỹ trong vùng Đông Nam Á và Đông Á.
Và ngay lập tức Trung Quốc phản ứng. Một ngày sau khi tin tức loan ra bên ngoài, tờ nhật báo Anh ngữ China Daily cho rằng việc Washington và Hà Nội chia sẻ nhiên liệu và công nghệ hạt nhân sẽ nhanh chóng tiến tới làm tan vỡ ổn định thế giới.
Ông Đằng Kiến Quần, phó chủ tịch Hiệp hội Kiểm soát và Giải trừ Vũ khí của Trung Quốc, lên tiếng cho rằng “Hoa Kỳ có chính sách không công bằng đối với các quốc gia khác nhau. Là nước chủ trương và kêu gọi các nước khác phi hạt nhân hóa nhưng Mỹ đã xem thường dư luận bằng việc thỏa thuận với Việt Nam khi cho phép nước này làm giàu Uranium”.
Nhưng, Việt Nam hôm thứ Sáu bác bỏ nguồn tin mà Hoa Kỳ loan báo từ hôm thứ Năm là Mỹ và Việt Nam đang thảo luận để tiến tới hợp tác trong lãnh vực nguyên tử năng.
Phát ngôn nhân Bộ Ngoại Giao Nguyễn Phương Nga nói rằng “cả Hoa Kỳ lẫn Việt Nam đều chưa thảo luận gì về việc đồng ý hợp tác nguyên tử trong mục đích hòa bình.”
Trước một sự thật cả thế giới đều biết, báo chí khắp thế giới đưa tin, và thậm chí ngay cả Trung quốc đã biết rõ mười mươi, mà Việt Nam lại bác bỏ!
Nỗi sợ hãi sự trả đũa của Thiên triều thực đã ăn vào xương tủy những kẻ hèn nhát trong Bộ chính trị Đảng cộng sản Việt Nam. Chuyện ép buộc cái loa không hồn Nguyễn Phương Nga loan báo ra thế giới bất chấp danh dự quốc gia lần này, làm người ta nhớ lại thái độ hèn đớn của Bộ chính trị trước vụ Trung quốc bắn chìm hai tàu hải quân Việt Nam, giết hại dã man 64 chiến sĩ quân đôị nhân dân năm 1988 tại Trường Sa.
Máu người Việt nam đã đổ, đảo của Việt Nam đã mất, nhưng Bộ chính trị im thin thít, và bắt tất cả đài báo im thin thít, cách chức hàng loạt sĩ quan vì uất hận mà vi phạm điều cấm kỵ được đảng gọi là “nhạy cảm”, làm “xấu đi quan hệ anh em gắn bó giữa hai đảng, hai nhà nước”. Rồi sau đó là vụ đàn áp biểu tình của sinh viên, bắt bỏ tù Phạm Thanh Nghiêm, hải quân Trung quốc 22 lần bắn đắm tàu thuyền đánh cá của dân, bắn chết và bắt giam nhiều người và nhiều lần ngư dân Việt Nam, cấm người Việt Nam đánh bắt hải sản ngay trên lãnh hải của Việt Nam v.v.. nhưng quân đội Việt Nam im miệng, không được nói, chính phủ Việt Nam im miệng, không dám nói, bộ Ngoại giao làm ngơ coi như không biết, báo chí thì gọi chúng là “tàu của nước ngoài”, hoặc “ tàu lạ”. Dân thì không một ai không biết chúng chính là “ bọn bành trướng Trung quốc”, bon “ Tàu khựa”. Thế giới ai cũng biết là Trung Hoa, duy chỉ có Đảng và Chính phủ Việt nam là không biết.
Sau chiến thắng 23/07, với sách lược “đa phương hóa và quốc tế hóa vấn đề Biển Đông”, làm thất bại âm mưu “ tách đũa” “ chia để trị” của Trung quốc, người Việt mọi nơi đã khấp khởi mừng một Hà Nội lột xác. Nhưng, có thật là Hà Nội đã lột xác không, hay chỉ là chuyện “cào mặt lúc say”, tỉnh lại thấy sợ. Không có lẽ, cả một Bộ Chính trị hẳn hoi lại không tính trước được hết những hậu quả. Không lẽ, những chuyện vừa xảy ra chỉ là chuyện ngẫu hứng. Nếu thật như vậy, thì người ta sẽ phải thấy Phạm Gia Khiêm mất chức, và chưa chừng cả Nguyễn Tấn Dũng cũng ra đi. Nếu có kẻ nào đó trong Bộ Chính trị run sợ sự khủng bố khốc liệt không tránh khỏi đến từ Trung quốc, thì kẻ đó phải là người từng ăn lộc hoặc đang ăn lộc của Thiên triều, và phải đồng thời là kẻ có sức mạnh chi phối trong tập thể chóp bu của Đảng.
Cố tình bác bỏ một sự thật chỉ để thanh minh rằng Đảng không có chủ trương, đây chỉ là chuyện một sự cố? Hoặc: không phải tôi, đó là chuyện của ai kia. Nếu là loại thông điệp này, thì sẽ xảy ra điều gì?

Mẫu hạm USS George Washington bị Trung quốc phản đối và đe doạ trả đũa thích đáng nếu có mặt tại Hoàng Hải, đang được chào đón như bạn hữu thân thiện tại biển Đà nẵng bằng cuộc viếng thăm vui vẻ của một đoàn cán bộ cao cấp. Và hôm nay (10/08), khu trục hạm USS John S.McCain vừa cập cảng Tiên Sa (Đà Nẵng) mang theo thủy thủ đoàn 270 người trong một chương trình hợp tác huấn luyện 5 ngày (10 – 14/8) với Hải quân Việt Nam.
Như vậy, sự sáp lại gần nhau giữa hai cựu thù, trên con đường đi đến một quan hệ chiến lược, trong triển vọng trở thành đồng minh tin cậy của nhau giữa Việt nam và Hoa Kỳ đã là một sự thật công khai, “đường đường, chính chính”, không che đậy, không giấu diếm, và hoàn toàn chính đáng, được lòng người, đáp ứng chờ đợi từ lâu của biết bao người dân Việt nam. Ai, kẻ nào đang gắng gượng chống lại?
Chẳng có gì ghê gớm đáng phải lo sợ đến thế. Chuyện không coi Trung quốc là bạn (thực ra Trung quốc chưa bao giờ là bạn) không phải là chuyện bây giờ. Có điều, bây giờ, người Việt Nam không còn ngại nói công khai rằng: kẻ thù nguy hiểm, thường xuyên và trực tiếp nhất của Việt Nam là Trung quốc (độc đảng). Nhưng dù có tuyên bố ra như vậy, nếu vẫn bằng cách đánh như cú đòn “đa phương hóa” vừa rồi, người khổng lồ phía Bắc cũng sẽ phải cay đắng nhận thất bại.
Nếu có sự có mặt của Mỹ, trên biển Đông sẽ không thể có chiến tranh, điều đó có thể khẳng định. Trung quốc dẫu có nham hiểm và thừa tàn bạo, nhưng lại cũng thừa khát vọng bá chủ và thừa thực dụng. Nham hiểm thì thường sợ công minh chính trực, và tham vọng và thực dụng thì dễ thay đổi khi không tìm thấy lợi ích. Chẳng có lợi ích nào cho Trung quốc khi phải tiến hành chiến tranh chống lại Mỹ.
Khi công khai một hợp tác chiến lược với Hoa Kỳ trong lĩnh vực năng lượng hạt nhân, thông qua một Hiệp định hỗ trợ công nghệ và tài chính, trong đó bỏ ngỏ điều khoản Việt Nam tự làm giàu Uranium, thì thế giới và tất nhiên cả Trung quốc đều hiểu rằng, Hoa Kỳ thấy sự cần thiết của một Việt Nam có khả năng hạt nhân. Xa hơn, có thể hiểu rằng, trong khi chưa tự lực, Việt Nam có thể mua của Mỹ  (nếu Việt Nam có được một chất lượng đồng minh như Israel), hoặc ít ra cũng có thể yêu cầu Mỹ trong khuôn khổ đồng minh. Trong trường hợp này, Trung quốc sẽ không dám, đúng hơn là không muốn gây sự với Việt Nam hay bất cứ ai có năng lực hạt nhân, dù nhỏ. Bởi vì đơn giản là: “Trạng chết thì Chúa cũng băng hà, dưa gang đỏ đít thì cà đỏ trôn”.
Nhưng cũng phải thừa nhận rằng, một chính sách thù địch công khai với Trung quốc sẽ hết sức tốn kém và nguy hiểm. Không ngại về thương mại, vì với Trung quốc “hơn không bõ hao”, ai cũng biết. Mang tiếng trao đổi thương mại hai nước cao nhất so với tất cả các nước, nhưng thâm hụt cũng cao nhất. Đặc biệt, nếu để tự do thương mại, thì hàng phế phẩm, phế liệu, hàng giả, hàng nhái, hàng độc hại, hàng trốn thuế…đủ để nền kinh tế Việt Nam không ngóc đầu lên được. Cái đáng sợ nhất là an ninh. Gián điệp Trung quốc sẽ nằm hết mọi nơi trong bộ máy của đảng và nhà nước. Cuộc chiến xâm lược sẽ không có hình dạng và diện mạo nữa. Đó là triết lý “ quân tử 10 năm trả thù chưa muộn” của người Trung hoa. Cuộc chiến này sẽ man rợ và tàn khốc như lịch sử Trung hoa thời chiến quốc. Thực tế, phái diều hâu trong giới quân sự Trung quốc đã so sánh thế giới hiện nay giống thời Chiến quốc, cách đây hơn hai nghìn năm., là muốn gợi ý những mưu lược từng được sử dụng trong thời kỳ man rợ đó. Nhưng, nếu nói: biết người biết ta, trăm trận trăm thắng, thì hiểu tường tận người Trung quốc, trên thế giới có lẽ chỉ có ít người bằng Việt nam.
Cũng có thể tự suy ra rằng, việc cố tình bác bỏ sự thật hạt nhân chỉ là một thông điệp nhằm tiếp tục ru ngủ Thiên triều, rằng “đàn em” vẫn lo sợ và phục tùng, rằng “chúa thượng cứ bình tâm, an tọa”. Nhưng ở đây, không lẽ phải gò ép và gượng gạo đến như vậy. Hoàn cảnh chưa đến nỗi phải “cố đấm ăn xôi”kia mà.!
Như vậy, nếu đằng sau câu chuyên phát ngôn bậy bạ này có ai đó, thì phải ngay lập tức chỉ mặt, đặt tên hắn ra. Bởi vì, từ sau Sự Kiện 23/07/2010, người Việt nam đã có loại thuốc thử:
“Ai trong số chóp bu của đảng cộng sản nhắc đến hai chữ “nhạy cảm”, kẻ đó là tay sai của Trung quốc, là bán nước”!
10/08/2010
© B.Q.V
© Đàn chim Việt

No comments:

Post a Comment