Gửi anh Nguyễn Mạnh Thư,
Tôi không biết là anh có cơ hội để đọc được bức thư này của tôi hay không nữa anh Thư ạ, nhưng tôi vẫn sẽ viết, viết để những người mang màu áo công an nhân dân như anh có thể cùng đọc, và cùng lắng nghe những suy nghĩ của một người dân bình thường như tôi.Vì báo chí không đưa nhiều thông tin về anh nên tôi không đoán được tuổi tác, vì vậy xin mạn phép được gọi anh là anh, cho phải phép.
Cái cảm giác anh đang trải qua bây giờ là gì? Anh có thể gọi tên nó không anh Thư? Anh có trải qua những giấc mơ, hay những ám ảnh khủng khiếp khi đối diện với những hình ảnh sau cùng của những người bị cướp đi mạng sống từ khẩu súng của anh không?
Nếu có, tôi nghĩ rằng, cái cảm giác đối diện với ánh mắt ngây thơ của em Dũng, cái nhìn đau đớn và hoảng hốt trong những giây cuối đời của anh Nam, sẽ theo anh đến suốt cuộc đời này anh Thư ạ.
Tôi tin rằng, cho đến tận giây phút cuối, thì em Dũng, anh Nam và cả anh, cũng sẽ chẳng thể nào ngờ được cái kết cục này. Tôi muốn tin vào điều đó lắm anh Thư ạ.
"Công an nhân dân - vì nước quên thân, vì dân phục vụ", câu khẩu hiệu này, tôi đã từng được nhìn, được đọc khá nhiều lần khi được mời uống trà. Và tôi cũng đã từng rất day dứt, khi cố đi tìm cho ra cái chủ ngữ mà các anh đang phục vụ.
Tôi biết các anh đã được huấn luyện để phục vụ cho đất nước, vì sự bình yên của Tổ quốc. Nhưng, hình như, có người đã muốn đánh lận hai tiếng đất nước & tổ quốc để đánh đồng nó với đảng cộng sản Việt Nam. Bởi thế, mới có việc các lực lượng an ninh, các ban ngành thi nhau phất cao cờ thi đua, liên tục lập nhiều chiến công trong nhiệm vụ vì an ninh của Tổ quốc với một tấm lòng thuỷ chung son sắt "chỉ biết còn Đảng là còn mình"..
Được biết anh công tác trong lực lượng 113, đơn vị thường có mặt trong những lần cưỡng chế, giải toả tại các mặt bằng. Tôi đã chứng kiến những dự án mà các anh buộc phải có mặt để tham gia công tác cưỡng chế, những lúc như thế, lời thề "vì dân phục vụ" của các anh nằm đâu??
Máu nào chẳng là máu, thịt xương nào lại không biết đau?? Sử dụng bạo lực với những người dân bé cổ thấp họng đang bảo vệ quyền lợi của mình, anh nghĩ gì trong những lúc như thế hỡi anh Thư?
Trong những ngày bị tạm giam giữ, để phục vụ cho công tác điều tra vụ án nổ súng chết người tại Nghi Sơn, tôi không biết anh đang nghĩ gì?
Anh lo lắng, sợ hãi khi đối diện với những ám ảnh (bởi cho dù báo chí có sử dụng ngôn từ nhẹ nhàng nhất với anh đi nữa, thì anh cũng đã giết chết hai mạng người, là tội giết người đấy anh ạ)???
Liệu anh có nhận ra vị trí của mình trên bàn cờ không anh Thư?
Nhiều người hỏi tôi rằng, liệu tôi có thù ghét những người mang màu áo công an nhân dân, sau những gì mà tôi phải trải qua?
Thú thật với anh rằng trong lòng tôi không có cảm giác đó, bởi tôi biết, dù có bất đồng quan điểm với những ngừoi như tôi đi chăng nữa, thì họ vẫn là những con người. Còn việc chọn là người tốt hay kẻ xấu, thì tuỳ thuộc vào khả năng cảm nhận.
Và vì chúng ta là những con người, nên tôi chọn cách tôn trọng quan điểm khác biệt của nhau và chọn cách cư xử với họ trong lời nói, ngôn từ, như những con người thật sự, anh ạ.
Bản thân tôi biết chắc rằng, những người được xếp vào hàng nhân dân như tôi, sẽ chẳng bao giờ đi ngược lại với lợi ích của dân tộc. Nếu có, hoạ chăng đó là thứ lợi ích của một nhóm người nhân danh Tổ quốc, luôn rình rập và sẵn sàng chụp mũ cho bất kỳ ai đi ngược lại với mưu đồ riêng của mình.
Trong những ngày này, tôi không biết anh phải trải qua những khủng hoảng và áp lực gì, tuy nhiên có một điều tôi biết chắc rằng, với anh, tất cả đã không thể nào bắt đầu lại từ đầu được nữa anh Thư ạ.
Nếu anh có thể may mắn thoát khỏi cái lưới vốn đã đầy kẻ hở của pháp luật, thì anh vẫn sẽ phải đối diện với chính lương tâm mình, đó mới là toà án khắc nghiệt nhất của đời người.
Qua những dòng ngắn ngủi từ lá thư này, tôi cầu chúc anh thực sự tìm được sự bình an trong tâm hồn mình.
Sự bình an ấy hẳn sẽ đến với anh, khi anh thoát ra khỏi cái bóng ám ảnh của những giáo điều đã được huấn luyện.
Người tốt hay kẻ xấu - sự lựa chọn ấy nằm ở chính mục tiêu phục vụ trong nghề nghiệp của anh.
Tôi cũng muốn nhắn nhủ với anh rằng, hành động và suy nghĩ của một con người mới quyết định yếu tố CON và yếu tố NGƯỜI của một cá nhân, chứ không phải là nghề nghiệp của họ.
Chúc bình an!
mẹ Nấm
Tôi không biết là anh có cơ hội để đọc được bức thư này của tôi hay không nữa anh Thư ạ, nhưng tôi vẫn sẽ viết, viết để những người mang màu áo công an nhân dân như anh có thể cùng đọc, và cùng lắng nghe những suy nghĩ của một người dân bình thường như tôi.Vì báo chí không đưa nhiều thông tin về anh nên tôi không đoán được tuổi tác, vì vậy xin mạn phép được gọi anh là anh, cho phải phép.
Cái cảm giác anh đang trải qua bây giờ là gì? Anh có thể gọi tên nó không anh Thư? Anh có trải qua những giấc mơ, hay những ám ảnh khủng khiếp khi đối diện với những hình ảnh sau cùng của những người bị cướp đi mạng sống từ khẩu súng của anh không?
Nếu có, tôi nghĩ rằng, cái cảm giác đối diện với ánh mắt ngây thơ của em Dũng, cái nhìn đau đớn và hoảng hốt trong những giây cuối đời của anh Nam, sẽ theo anh đến suốt cuộc đời này anh Thư ạ.
Tôi tin rằng, cho đến tận giây phút cuối, thì em Dũng, anh Nam và cả anh, cũng sẽ chẳng thể nào ngờ được cái kết cục này. Tôi muốn tin vào điều đó lắm anh Thư ạ.
"Công an nhân dân - vì nước quên thân, vì dân phục vụ", câu khẩu hiệu này, tôi đã từng được nhìn, được đọc khá nhiều lần khi được mời uống trà. Và tôi cũng đã từng rất day dứt, khi cố đi tìm cho ra cái chủ ngữ mà các anh đang phục vụ.
Tôi biết các anh đã được huấn luyện để phục vụ cho đất nước, vì sự bình yên của Tổ quốc. Nhưng, hình như, có người đã muốn đánh lận hai tiếng đất nước & tổ quốc để đánh đồng nó với đảng cộng sản Việt Nam. Bởi thế, mới có việc các lực lượng an ninh, các ban ngành thi nhau phất cao cờ thi đua, liên tục lập nhiều chiến công trong nhiệm vụ vì an ninh của Tổ quốc với một tấm lòng thuỷ chung son sắt "chỉ biết còn Đảng là còn mình"..
Được biết anh công tác trong lực lượng 113, đơn vị thường có mặt trong những lần cưỡng chế, giải toả tại các mặt bằng. Tôi đã chứng kiến những dự án mà các anh buộc phải có mặt để tham gia công tác cưỡng chế, những lúc như thế, lời thề "vì dân phục vụ" của các anh nằm đâu??
Máu nào chẳng là máu, thịt xương nào lại không biết đau?? Sử dụng bạo lực với những người dân bé cổ thấp họng đang bảo vệ quyền lợi của mình, anh nghĩ gì trong những lúc như thế hỡi anh Thư?
Trong những ngày bị tạm giam giữ, để phục vụ cho công tác điều tra vụ án nổ súng chết người tại Nghi Sơn, tôi không biết anh đang nghĩ gì?
Anh lo lắng, sợ hãi khi đối diện với những ám ảnh (bởi cho dù báo chí có sử dụng ngôn từ nhẹ nhàng nhất với anh đi nữa, thì anh cũng đã giết chết hai mạng người, là tội giết người đấy anh ạ)???
Liệu anh có nhận ra vị trí của mình trên bàn cờ không anh Thư?
Nhiều người hỏi tôi rằng, liệu tôi có thù ghét những người mang màu áo công an nhân dân, sau những gì mà tôi phải trải qua?
Thú thật với anh rằng trong lòng tôi không có cảm giác đó, bởi tôi biết, dù có bất đồng quan điểm với những ngừoi như tôi đi chăng nữa, thì họ vẫn là những con người. Còn việc chọn là người tốt hay kẻ xấu, thì tuỳ thuộc vào khả năng cảm nhận.
Và vì chúng ta là những con người, nên tôi chọn cách tôn trọng quan điểm khác biệt của nhau và chọn cách cư xử với họ trong lời nói, ngôn từ, như những con người thật sự, anh ạ.
Bản thân tôi biết chắc rằng, những người được xếp vào hàng nhân dân như tôi, sẽ chẳng bao giờ đi ngược lại với lợi ích của dân tộc. Nếu có, hoạ chăng đó là thứ lợi ích của một nhóm người nhân danh Tổ quốc, luôn rình rập và sẵn sàng chụp mũ cho bất kỳ ai đi ngược lại với mưu đồ riêng của mình.
Trong những ngày này, tôi không biết anh phải trải qua những khủng hoảng và áp lực gì, tuy nhiên có một điều tôi biết chắc rằng, với anh, tất cả đã không thể nào bắt đầu lại từ đầu được nữa anh Thư ạ.
Nếu anh có thể may mắn thoát khỏi cái lưới vốn đã đầy kẻ hở của pháp luật, thì anh vẫn sẽ phải đối diện với chính lương tâm mình, đó mới là toà án khắc nghiệt nhất của đời người.
Qua những dòng ngắn ngủi từ lá thư này, tôi cầu chúc anh thực sự tìm được sự bình an trong tâm hồn mình.
Sự bình an ấy hẳn sẽ đến với anh, khi anh thoát ra khỏi cái bóng ám ảnh của những giáo điều đã được huấn luyện.
Người tốt hay kẻ xấu - sự lựa chọn ấy nằm ở chính mục tiêu phục vụ trong nghề nghiệp của anh.
Tôi cũng muốn nhắn nhủ với anh rằng, hành động và suy nghĩ của một con người mới quyết định yếu tố CON và yếu tố NGƯỜI của một cá nhân, chứ không phải là nghề nghiệp của họ.
Chúc bình an!
mẹ Nấm
No comments:
Post a Comment