VUDONGHA
Ta đã yêu nhau ngày vàng mất ngủ
Nắng mỏi mưa khô
mây tảng giăng đầu
Hạnh phúc que diêm
phập phồng gió
nghiệt
Đời cắt em, ta đứt lìa cuống ruột
Em bắt hồi sinh khốn đốn đôi giòng
Một chắt hai chiu chuyện lòng sốt rét
Sáng tối chờ
con muỗi tình yêu
Vắt trái tim khô sống đời nhân bản
Người hãm hiếp ta chân lý nửa mùa
Vạt nắng chia đôi niềm đau hằng cửu
Khoắt khuya về khóa kín chồng thư
Ta đã bôn ba trong căn phòng đóng cửa
Quá khứ bản lề kẽo kẹt tương lai
Hắt ngọn đèn khuya gối mền hôi ẩm
Chờ em hiện
về xé vết da non
Bằng hữu trước hiên ly cà phê chờ sáng
Heo hút đường
vàng vọt soi đêm
Nhắc nhau về một niềm riêng
Mười năm ung mủ vỡ tung một ngày
Con én cánh nâu chưa làm nên tích sự
Mảnh văn bằng không biết tương lai
Những con đường số, bước thơ
mùa xuân mới
Ôm trọn ngày dài trong trí nhớ. Em
Em đổi lấy niềm đau núi biển
Để yêu ta, như thuở ban đầu
Mang lòng mới nhập hồn bến cũ
Cuộc trăm năm liệm kín đời nhau
Bạn nói dùm ta nguồn thi tứ nghẽn
Khi lòng ta chứa cả đại dương
Phải nói yêu em như một điều cần thiết
Vẫn muốn yêu em trong lặng lẻ ngôn từ
No comments:
Post a Comment