Pages

Monday, May 31, 2010

Đêm ngàn năm man rợ

Free LeCongDinh
Thuở Anh chưa ra đời
Trái đất còn nức nở
Nhân loại chửa thành người
Đêm ngàn năm man rợ
(1).

Sau khi anh ra đời, trên mảnh đất này mặt trời mới thực sự bị che lấp bởi mây đen. Đêm trôi giữa ban ngày. Và có những con người đã trở thành loài thú man rợ. Kéo dài cho đến ngày hôm nay.
*
Cô gái bị lôi xềnh xệch, đầu ngược xuống đất theo 10 bậc thang cấp như người ta lôi một con thú. Không! Phải nói là 6 con thú lôi một con người. Một con thú cái trong bọn 6 đứa vừa hung bạo vừa gào thét “con này hành hung người khác!“.
Cô gái ấy là Luật sư Lê Thị Công Nhân.
6 kẻ không phải là người, ấy là 6 công an CSVN còn-đảng-còn-mình.
Lúc ấy là 5PM.
Giờ đêm ở xứ sở vẫn ngàn năm man rợ.
*
Viên đạn lao thẳng về phía trước. Ngón tay bóp cò theo mệnh lệnh Ai cản trở thi cồng thì bắn, tôi chịu trách nhiệm. Lệnh truyền từ yêu cầu của những lợi nhuận dưới gầm bàn. Ngón tay bóp cò theo lời hiệu triệu “…Để bảo vệ chế độ cộng sản, lực lượng công an chúng tôi sẵn sàng nghiền nát cả dân tộc này, nếu họ có ý đồ chống lại đảng, nhà nước và chế độ…”.
Trái tim em ngừng đập trong tức tưởi và tiếc nuối của tuổi 13. 
Trái tim anh thoi thóp được 5 ngày.
Kẻ không phải là người ấy là Chủ tịch xã Tĩnh Hải – Lê Trọng Hồng,
là Chánh Văn phòng Công an Thanh Hóa – Trần Văn Thực.
Ngón tay ấy thuộc về một đội trưởng đội cảnh sát cơ động 113 – Nguyễn Mạnh Thư, họ hàng thân cận với Giám đốc Công an Thanh Hóa Đồng Đại Lộc.
Trái tim ấy thuộc về em Lê Xuân Dũng. “Kẻ quá khích”
Trái tim ấy thuộc về anh Lê Hữu Nam. “Kẻ quá khích”
Trái tim ấy thuôc về Mẹ Việt Nam. “Kẻ quá khích”
Lúc ấy là 10:30AM.
Giờ đêm ở xứ sở vẫn ngàn năm man rợ.
*
Những đường tàu cao tốc
những em bé đu sông
mẹ Cồn Dầu đốt xác
1000 năm đào xới
hoang địa thành Thăng Long
bauxite và Biển Đông
Nam Quan và Bản Giốc
da thịt Mẹ chia lìa
*
Đất nước này, đêm ngàn năm man rợ,
bởi kẻ chửa thành người,
sau bài ca tháng mười,
sau mùa thu tháng tám.

(1) Bài Ca Tháng Mười – Thơ Tố Hữu

No comments:

Post a Comment