Pages

Friday, December 3, 2010

Trung Quốc thi hành sách lược “toạ sơn quan hổ đấu”


Trong mấy ngày qua báo chí quốc tế liên tục sôi động về hai vấn đề lớn, đó là chuyện căng thẳng trên biển Hoàng hải sau khi Bắc và Nam Triều Tiên nã pháo sang nhau và nối theo sau là cuộc tập trận chung giữa Mỹ và Hàn quốc đang gây phẫn nộ Bắc Hàn có nguy cơ bùng nổ chiến tranh bất kỳ lúc nào. Nhưng sự kiện quan trọng nữa là hàng ngàn tài liệu mật mà Wikileaks đã tung ra, gây cơn sốc về ngoại giao giữa Hoa kỳ và các nước đồng minh, giữa Hoa kỳ và cả thế giới còn lại. Nhưng một tài liệu mà người ta chú ý nhất chính là Wikileaks đã đưa ra trước ánh sáng những toan tính chiến lược quen thuộc của Trung quốc với người bạn Bắc Triều Tiên mà họ vẫn rêu rao là tri kỷ không thể xa dời, đó là họ sẵn sàng “không can thiệp nếu Bình Nhưỡng sụp đổ,” thậm chí còn mong muốn Bắc Triều Tiên sau đó được nhà nước Nam Hàn lãnh đạo.
Theo các tờ báo RFI, AFP, The New York Times, Der Spiegel, Le Monde v.v… đều đăng tải thì Trung quốc, theo AFP, tài liệu thứ nhất cho biết trong một buổi dạ tiệc hồi năm ngoái, đại sứ Trung Quốc ở Kazakhstan đã tiết lộ rằng “Bắc Kinh sẵn sàng chấp nhận cho bán đảo Triều Tiên thống nhất trong tay chế độ Hàn Quốc.”
Thực ra ai cũng biết Bắc Triều Tiên đã sớm nhìn nhận ra bản chất lật lọng phản bạn của Bắc kinh từ cuộc chiến tranh với Việt Nam, cụ thể là vào những năm 1960 đến 1964, chính quyền của miền Nam Việt Nam do chí sỹ Ngô Đình Diệm và miền Bắc lúc đó đã có tín hiệu muốn bắt tay đàm phán để hiệp thương thống nhất hai miền Nam Bắc, nhưng Trung quốc liên tục hối thúc các nhà lãnh đạo Việt Nam hãy tăng cường cuộc chiến tranh giải phóng đất nước. Lúc đó ông Mao Trạch Đông đã phát biểu như sau “700 triệu nhân dân Trung quốc là hậu phương đáng tin cậy của nhân dân Việt nam, sông có thể cạn, núi có thể mòn nhưng tình hữu nghị Việt Trung không bao giờ thay đổi” và ông ta đã nói: “các đồng chí cứ yên tâm dồn toàn lực vào miền Nam đánh Mỹ, ngoài Bắc đã có chúng tôi hậu thuẫn bảo vệ.” Nhưng lúc đó ông Hồ Chí Minh và gần như hầu hết các nhà lãnh đạo Việt nam biết rất rõ nếu các nhà lãnh đạo Việt Nam mà dồn toàn lực vào giải phóng miền Nam như ông Mao khuyên thì chắc chắn máu đổ thành sông cả hai phía, và rồi quân Trung quốc lấy cớ bảo vệ miền Bắc mà tiến quân vào thì muôn đời không bao giờ đòi lại được mà họ không tốn một viên đạn.
Mặt nữa, họ đã tính toán rất kỹ là cuộc chiến ác liệt sẽ làm Mỹ điêu đứng bị sa lầy để có thời gian họ tăng nhanh phát triển kinh tế, yên ổn xây dựng quốc phòng hiện đại. Đây là chiến lược “toạ sơn quan hổ đấu” nên họ đã thúc ép Hà Nội không chấp nhận hiệp thương với ông Diệm. Thậm chí họ còn tung tin Diệm bán đứng miền Nam cho Hà Nội và kết cục là tổng thống Ngô Đình Diệm, một người yêu nước muốn tránh một cuộc huynh đệ tương tàn, muốn có đất nước thống nhất trong hoà bình đã bị giết hại cùng tất cả gia đình của ông. Và khi Mỹ có dấu hiệu sa lầy thực sự và muốn rút quân trong danh dự, Hà Nội biết được ý đồ của Trung quốc muốn lấy họ để mặc cả với Mỹ nên thần tốc tấn công để giải phóng thì Trung quốc lúc này đã lộ nguyên hình là kẻ đầu cơ trục lợi xương máu của đồng chí mình, họ đã đi đêm ký Thông cáo chung Thượng hải với Mỹ, với thoả thuận là họ sẽ tấn công miền Bắc Việt Nam, dạy cho Việt Nam một bài học là không nghe đàn anh dạy bảo và đổi lại, Mỹ cho họ quyền ưu tiên xuất khẩu các mặt hàng sang Mỹ không phải chịu thuế. Mỹ sẽ cung cấp các tin tình báo vệ tinh về việc chuyển quân của Hà nội để Trung quốc đối phó dễ dàng. Nhưng thực ra sức mạnh quân sự của Trung quốc lúc đó lạc hậu không bằng miền Bắc Việt Nam vì họ có sự trang bị vũ khí của Nga và cả vũ khí Mỹ mà họ thu được trong cuộc chiến vừa xong. Cho nên, Trung quốc đã thất bại phải rút quân, nhưng ý đồ của họ cũng đã hoàn thành đúng như họ đặt ra là “mèo trắng hay mèo đen đều tốt, miễn là bắt được chuột.” Như vậy họ đã bán xương máu bộ đội Trung quốc và bộ đội Việt nam trong cuộc chiến để đổi lấy sự ưu đãi tối huệ quốc mà Mỹ dành cho để rồi phát triển kinh tế và quân sự như vũ bão, từ vị trí nền kinh tế nông nghiệp lạc hậu, quân sự cổ hủ, lạc hậu nay lên ngôi là cường quốc thứ hai trên thế giới và thứ ba về quân sự chỉ sau Mỹ và Nga nhưng khoảng cách này rất là sát nút. Trong một bản báo cáo mật khác, một viên chức Trung Quốc khác được giữ kín danh tánh nói rằng Bình Nhưỡng đã đi quá xa khi thử tên lửa và vụ nổ hạt nhân lần hai. Nhưng phản ứng gây sức ép của Bắc Kinh buộc Bình Nhưỡng trở lại bàn đàm phán không mang lại kết quả. Viên chức Trung Quốc này cho là chỉ có Hoa Kỳ mới thúc đẩy được hồ sơ hạt nhân của Bắc Triều Tiên. Bài học đó họ lại định áp dụng đối với Bắc Triều tiên, một mặt bên ngoài thì tung tin muốn thấy nước Triều tiên thống nhất lấy lòng Mỹ và Hàn quốc và để cho thế giới biết rằng họ thiện chí, yêu hoà bình nhưng bên trong thì chính họ là người đã hà hơi tiếp sức, là người viện trợ và bảo vệ Bắc Triều Tiên trước mọi khó khăn nhất kể cả trên diễn đàn Liên hợp quốc, nhưng họ lại thỉnh thoảng phát đi những tín hiệu xa lạ làm người nào không biết ý đồ sâu xa của họ sẽ bị lừa đúng như những trang tài liệu mật thứ ba mà Wikileaks phát tán cho 5 nhật báo lớn của Tây phương, xuất phát từ Đại sứ quán Mỹ ở Seoul, bà Kathleen Stephens báo cáo về Washington. Hồi tháng hai năm nay, thứ trưởng ngoại giao Hàn Quốc vào thời điểm đó là ông Chun Yung-Woo, thuật lại trong một cuộc nói chuyện không chính thức với hai viên chức cao cấp Trung Quốc, thì hai người này thẩm định là bán đảo Triều Tiên « phải được thống nhất dưới sự kiểm soát của Đại Hàn Dân Quốc». Theo nhận định của thứ trưởng Chun Yung-Woo mà nay là cố vấn an ninh của Tổng thống Lee Myung-Bak thì thế hệ lãnh đạo mới tại Trung Quốc không còn xem Bắc Triều Tiên là một đồng minh đáng tin cậy và hữu ích nữa. Bắc Kinh sẽ không phiêu lưu vào một cuộc xung đột võ trang để bảo vệ Bình Nhưỡng. Cũng theo thẩm định của ông Chun Yung-Woo thì kinh tế miền bắc đã tan vỡ và chế độ chính trị sẽ không tồn tại quá hai hay ba năm sau khi Kim Jong Il từ trần.” Đây là dấu hiệu họ muốn xui Mỹ trực tiếp nhẩy vào cùng Hàn quốc chiến đấu với Bắc hàn. Đây là trò “săn hết thú thì diệt chó bẻ cung”, và kết hợp với sách lược “Ngồi trên núi cao, xem hổ đánh nhau-Toạ sơn quan hổ đấu.” Vì họ biết rằng sớm muộn Mỹ sẽ rút khỏi I-rắc và Afganitan và khi đó họ có điều kiện để phục hồi kinh tế, giữ vững vị thế cường quốc số một thế giới. Nếu Mỹ nhẩy vào đối đầu với Bắc Triều-tiên hùng hậu thì chắc chắn cho dù có thắng thì con mãnh hổ này thương tích đầy mình và hơi thở cũng đứt quãng, lúc đó họ làm gì mãnh hổ chẳng được? Thật là màn kịch tuyệt nhất mà hậu sinh của Tần Thuỷ Hoàng đã phát huy đến đỉnh điểm chăng? Chuyện Bắc Triều Tiên nay có để bị mắc lừa hay không thì người ta tin là không. Vì sao? Vì chính Bắc Triều Tiên đã nhiều lần muốn đàm phán trực tiếp với Mỹ và muốn hoà bình với Nam Hàn những năm 2003 đến 2008 của đời tổng thống Nam Hàn vừa qua. Họ đang muốn lợi dụng các kẽ hở để chạy thoát khỏi vòng cương toả chi phối của Trung quốc. Vì sao nói vậy? Vì Nam Bắc Triều Tiên đều là ruột thịt anh em của họ, ai muốn huynh đệ tương tàn đem lợi cho người ngoại bang?
Cho nên, cho dù các tài liệu mật củaWikileaks đã tung ra có rất nhiều giá trị thuận và cả nghịch thì những quan điểm của Trung quốc về vấn đề Triều Tiên cũng chỉ là như vậy, là bài học thuộc lòng của bao đời vua chúa Trung hoa đã luôn áp dụng là các chiêu hô nam, đánh bắc, xúi tây chống đông, và toạ sơn nhìn các kẻ thù đánh nhau để đắc lợi, nay được phát huy cao hơn đến đỉnh tuyệt chiêu mà thôi. Còn các tài liệu về cuộc chiến tranh Việt Nam cũng sẽ là như vậy, chẳng khác. Chỉ có điều nay Mỹ và Việt Nam đã khác xưa, hai đất nước này đang bỏ đi tất cả hằn thù, nhìn vào tương lai để quan hệ thêm lớn mạnh đối phó với những chiêu mà vị phù thủy gian xảo đã làm xưa nay, để không thể bị mắc lừa. Việt Nam gần Trung quốc, bốn ngàn năm tình hữu nghị tốt thì ít mà đau thương thì nhiều và người Việt Nam để tồn tại, phát triển đi lên sánh vai với thế giới hôm nay là vì họ đã có quá nhiều kinh nghiệm đối với người láng giềng khồng lồ phương Bắc này.
Hà Lan, ngày 30 tháng 11 năm 20010.
© Nguyễn Hoàng Hà

No comments:

Post a Comment