Pages

Monday, December 13, 2010

Không thể chấp nhận được

Bùi Quang Vơm
Người phát ngôn Bộ ngoại giao Nguyễn Thị Phương Nga, ngày 10/12 đã công bố : « Đại hội đại biểu toàn quốc lần thứ XI của Đảng sẽ diễn ra vào nửa đầu tháng 1 tới » và « trong tuần tới, hội nghị ban chấp hành Trung ương đảng lần cuối sẽ họp tại Hà Nội ».
Như vậy là mọi việc coi như đã xong. Chuyện khó khăn nhất là chuyện nhân sự của Đại hội, cuối cùng đã được giải quyết. Ai sẽ là Tổng bí thư, ai là Chủ tịch nước, ai là Thủ tướng Chính phủ và ai là Chủ tịch Quốc Hội, vẫn như từ xưa đến nay, do « bẩy chú lùn » trong Bộ Chính trị bí mật mặc cả với nhau, cuối cùng cũng đã ngã ngũ.
Còn lại, việc đưa ra cho Hội nghị Trung ương và Đại hội đại biểu XI chỉ là việc hoàn tất thủ tục.
Khác nhiều lần trước, lần này có vẻ như « bí mật » đã được giữ tuyệt đối cho đến phút cuối. Người ta chỉ có thể mò mẫm phán đoán.
Ngày 20/11 có tin nhóm « bẩy người » họp kín quyết định chỉ danh Tổng bí thư. Không có tên Nguyễn Tấn Dũng, đương nhiên, vì Trung Nam Hải trừng phạt việc « đa phương hóa biển Đông » và sự « trở lại của người Mỹ ». Mặc dù vậy, cuộc mặc cả giữa bốn « người lùn » còn lại là Trương Tấn Sang, Nguyễn Phú Trọng, Hồ Đức Việt và Phùng Quang Thanh có vẻ không ít khó khăn.
Ngày 22/11 Bí thư Tỉnh ủy Vân Nam Bạch Ân Bồi thăm Việt Nam và chúc « Đại hội Đảng cộng sản Việt Nam sẽ thành công tốt đẹp ».
Ngày 27/11 Phó Tổng tham mưu trưởng Trung Quốc Mã Hiểu Thiên đến Việt nam vì Hội nghị Đối thoại chiến lược quốc phòng. Nguyễn Chí Vịnh đại diện Bộ Quốc phòng. Trương Tấn  Sang đại diện cao nhất của Đảng cộng sản Việt Nam. Ai cũng biết, quy chế Đảng cộng sản Việt Nam, cũng giống Trung quốc, Tổng Bí thư Đảng bao giờ cũng kiêm chức Bí thư Đảng ủy Quân sự Trung ương.
Có tin cho rằng Trương Tấn Sang đã  được chọn cho vị trí Tổng Bí thư và cũng đã được Trung Nam Hải chấp thuận.
Diễn biến tiếp, theo trật tự lôgic, « ông Tổng » tương lai sẽ bắt đầu dạo những khúc nhạc với tư cách « ông Trùm », và người ta phải hiểu đó là tuyên ngôn của « triều đại mới ».
Có vẻ đúng vậy. Ngày 28/11, Trương Tấn Sang đọc tham luận tại Hội thảo lý luận nhân ngày sinh F. Ănghen, ông ta nói : « Ngày nay, sau sự sụp đổ của chế độ xã hội chủ nghĩa ở Liên Xô và các nước Ðông Âu, các thế lực phản động, chống Ðảng Cộng sản, chống chủ nghĩa xã hội trên thế giới và một số phần tử cơ hội chính trị trong nước lại được dịp đẩy mạnh phê phán, xuyên tạc, vu cáo, phủ định chủ nghĩa Mác - Lê-nin; bác bỏ chủ nghĩa Mác - Lê-nin, bác bỏ vai trò lãnh đạo của Ðảng Cộng sản, bác bỏ con đường xã hội chủ nghĩa. Trong bối cảnh đó, Ðảng ta luôn khẳng định: Ðảng ta lấy chủ nghĩa Mác - Lê-nin và tư tưởng Hồ Chí Minh làm nền tảng tư tưởng và kim chỉ nam cho hành động...
Kiên định những nguyên lý cơ bản và vận dụng sáng tạo chủ nghĩa Mác - Lê-nin vào điều kiện thực tế Việt Nam trong bối cảnh mới của thời đại, xây dựng Ðảng trong sạch, vững mạnh ... sẽ là những nội dung lớn được Ðảng ta xem xét, quyết định trong Ðại hội XI sắp tới của Ðảng ».
Ngày 29/11, Tạp chí Đảng cộng sản, đăng lại nguyên văn bài tham luận này. Đó là tuyên bố không thay đổi nội dung cơ bản nhất của « Cương lĩnh bổ sung và phát triển » sẽ trình ra Đại hội XI.
Cùng ngày 29/11, Tạp chí cộng sản đăng tiếp bài viết của Trương Tấn Sang : « Nâng cao hiệu quả cuộc đấu tranh chống “diễn biến hòa bình”.
Nếu trong Tham luận, Trương Tấn Sang đã khẳng định “ nền tảng tư tưởng”, thì trong bài viết thứ hai này, ông ta chỉ đích danh kẻ thù của Đảng là ai, « chúng » đang làm gì, và phải tiêu diệt chúng như thế nào.
Ông ta viết : « các thế lực thù địch tiếp tục chống phá, tìm mọi cách xóa bỏ chủ nghĩa xã hội. Trong đó, chiến lược "diễn biến hòa bình" được coi là biện pháp hữu hiệu hàng đầu, đã từng góp phần trực tiếp làm sụp đổ Liên Xô và các nước xã hội chủ nghĩa Đông Âu những năm trước đây và đang tìm mọi cách tiếp tục hòng làm lung lay dẫn tới sụp đổ các nước đi theo con đường xã hội chủ nghĩa hiện nay ».
Ý của ông muốn nói là : không phải « độc quyền » bóp nghẹt dân chủ và tư do tư tưởng, không phải tham nhũng, không phải sự thấp kém trong trình độ quản lý kinh tế xã hội đã tiêu hủy tiền của của nhân dân, không phải sự suy đồi, sa đọa về phẩm chất đạo đức của lãnh đạo và hàng ngũ đảng viên đã trở thành mọt dân v.v...là nguyên nhân đang dẫn đảng đến tiêu vong, mà là « diễn biến hòa bình ».
Có lẽ ông ta không hề nghe nguyên chủ tịch Quốc hội Nguyễn Văn An nói : « Không kẻ thù nào có thể phá được Đảng ta trừ chính những người cộng sản chúng ta. »
 « ...những người cộng sản phá Đảng không phải chỉ là những người cộng sản phản bội Đảng, những người cộng sản bị kẻ thù mua chuộc, bị diễn biến hòa bình,... Mà phần nhiều lại chính là những người cộng sản chân chính, những người cộng sản không muốn bảo vệ Đảng của mình nữa, vì thực tế Đảng của mình đã thoái hóa biến chất mất rồi, nhất là vì Đảng của mình đã phạm sai lầm có tính hệ thống mà không nhận ra được và không khắc phục được. Đảng đã trở thành lực lượng cản trợ dân chủ, tự do, cản trợ sự phát triển của xã hội. Đảng đã trở thành ông Vua tập thể, đã trở thành Đảng trị mất rồi. »
Trương Tấn Sang đã không nhìn thấy sự tự đào thải từ chính những tư duy lạc hậu, cứng nhắc, giáo điều của hệ thống tư tưởng. Sự đổ vỡ của Đảng sẽ đến ngay từ những sai phạm có tính hệ thống. Đó là Đảng không còn khả năng đoán nhận được sự đúng đắn của một quy luật khách quan.
Một sự thật không cần phải chứng minh là sự tồn tại ngày càng hoàn thiện của xã hội dân chủ. Một xã hội được hình thành tự thân, theo một cơ chế mở, tự điều chỉnh và tự hòan thiện theo quy luật tăng dần của nhu cầu con người, trên cơ sở tối ưu hóa mọi lợi ích và tự do cá nhân. Mọi mâu thuẫn hình thành trong quá trình vận động đều có khả năng tự điều hòa theo quy tắc thắng thế của cái hợp lý. Lợi ích vĩ mô và sự tối ưu tổng thể tự nó là cơ sở của quy tắc tự điều chỉnh, tự hợp lý và tự thích ứng. Đó là sự bất diệt của quy tắc chọn lọc tự nhiên.
Trong khi đó chủ nghĩa xã hội là sản phẩm nhân tạo, sản phẩm tưởng tượng của chính con người. Nó có tác giả. Bản thân nó đã mang tính chủ quan, duy ý chí. Nếu không có sự cưỡng chế thường xuyên của ý thức hệ nhồi sọ, buông lỏng những cơ chế áp đặt nhân tạo, mô hình xã hội chủ nghĩa sẽ tự nó tan rữa, sụp đổ. Hãy giải tán toàn bộ hệ thống cưỡng chế khổng lồ và hết sức tốn kém hiện nay, Đảng sẽ thấy xã hội Việt Nam tự nó sẽ đi về đâu. Xã hội tốt nhất, ổn định nhất là xã hội tự điều chỉnh được dưới áp lực nhỏ nhất của quyền lực Nhà nước. « Nhà nước tốt nhất là nhà nước mà người kém nhất cũng điều khiển được ».
Một Đảng sinh ra từ ý thức hệ Nhân tạo, thì chỉ có thể tồn tại bằng một áp lực cưỡng bức nhân tạo. Chỉ cần buông những công cụ cưỡng chế, Đảng sẽ tự tan biến.
Chính vì vậy mà có lẽ toàn bộ trí khôn của một thâm niên tới bốn lần ủy viên Bộ chính trị, đã được vun vén trong cái bài viết sặc mùi chém giết để bảo vệ sự sống còn của Đảng này.
Ông ta viết : (« mục đích cuối cùng của chiến lược "diễn biến hòa bình" là xóa bỏ các nước xã hội chủ nghĩa. Để đạt được điều đó, chủ nghĩa đế quốc và các thế lực thù địch xác định các mục tiêu cơ bản sau:
Một là, xóa bỏ chủ nghĩa Mác - Lê-nin để thay thế bằng hệ tư tưởng tư sản trong các nước xã hội chủ nghĩa. Các nhà lý luận của chiến lược "diễn biến hòa bình" cho rằng, tư tưởng là lĩnh vực có tầm quan trọng hàng đầu, vì vậy, mục tiêu phải đạt tới là tước bỏ vũ khí tư tưởng của đối phương và coi đó là khâu đột phá của chiến lược "diễn biến hòa bình".
Hai là, xóa bỏ sự lãnh đạo của đảng cộng sản, thực hiện đa nguyên chính trị, đa đảng đối lập trong các nước xã hội chủ nghĩa. Luận điệu được sử dụng thường xuyên là đảng cộng sản độc quyền lãnh đạo là "độc tài", là "bóp nghẹt dân chủ", vì thế phải thay thế bằng chế độ chính trị đa đảng! Từ đó, tìm mọi cách nhen nhóm các lực lượng phản động chống đối, cơ hội chính trị trong các nước xã hội chủ nghĩa.
Ba là, gây mất ổn định về chính trị trong các nước xã hội chủ nghĩa. Thủ đoạn thường xuyên được sử dụng là lợi dụng, kích động những vấn đề "dân chủ", "nhân quyền", "dân tộc", "tôn giáo" để gây mâu thuẫn nội bộ, phá vỡ sự đồng thuận xã hội và khi có thời cơ lôi kéo một bộ phận quần chúng vào các cuộc bạo loạn chính trị. Các thế lực thù địch bỏ ra nhiều công sức và cả tiền bạc để lôi kéo, tập hợp "những người bất đồng chính kiến", thực chất là những phần tử chống chủ nghĩa xã hội, phủ nhận sự lãnh đạo của đảng cộng sản, dùng họ làm "cơ sở", "nội ứng" cho việc thực hiện âm mưu "diễn biến hòa bình".
Bốn là, làm suy yếu, chệch hướng phát triển của nền kinh tế, tiến tới chi phối, lũng đoạn, khống chế kinh tế.
Năm là, chuyển hóa văn hóa, đạo đức, lối sống xã hội chủ nghĩa theo quỹ đạo và các giá trị phương Tây, từ đó làm biến đổi theo chiều hướng tiêu cực và tha hóa con người, dẫn tới biến chất cả một xã hội.
Sáu là, "phi chính trị hóa" để vô hiệu hóa quân đội và công an”.)
Hoàn toàn đúng như vậy. Có điều, trong khi những cái đầu bình thường, không bệnh tật thấy nếu Đảng làm đúng những điều đó, Đảng sẽ được lòng dân, Đảng sẽ sống mãi và Dân sẽ thật may mắn, thì vị tân “Tổng Bí thư có thể” này lại gào thét với giọng hằn học:
Chiến đấu chống lại “diễn biến” (“…là cuộc đấu tranh không có chiến tuyến, không có khói lửa, súng đạn, song rất quyết liệt, tinh vi và ngày càng phức tạp. Kẻ thù âm mưu chống phá ngầm từ bên trong, từ bên trên, kết hợp tạo sự chuyển hóa cả bên trong và bên trên với bạo loạn, lật đổ khi có thời cơ để xóa bỏ Đảng và chế độ xã hội chủ nghĩa”.
“Để thực hiện tư tưởng chỉ đạo trên, trong hoạt động thực tiễn, cần quán triệt các phương châm cơ bản sau:
Một là, kết hợp chặt chẽ giữa chủ động ngăn chặn, phòng ngừa với chủ động tiến công. Ngăn chặn, phòng ngừa từ xa, từ trước, đồng thời phải chủ động tiến công từ trong "trứng nước", từ nơi xuất phát của các âm mưu, ý đồ, thủ đoạn "diễn biến hòa bình", là phương châm đúng đắn, đã được thực tiễn kiểm nghiệm thời gian qua.
Hai là, kết hợp chặt chẽ giữa "xây" và "chống", lấy xây vững mạnh là chính, đồng thời coi việc chủ động, kiên quyết chống là quan trọng. Đó là hai mặt quan hệ chặt chẽ với nhau bảo đảm cho thắng lợi của cuộc đấu tranh chống "diễn biến hòa bình". Kinh nghiệm thực tiễn chỉ ra rằng, thời gian qua, nơi nào, tổ chức nào, đơn vị nào làm được điều đó sẽ tạo nên sức mạnh vững chắc, các thế lực thù địch không tìm được "kẽ hở", điểm yếu để thực hiện âm mưu đen tối "diễn biến hòa bình", để tạo ra sự "tự diễn biến, tự chuyển hóa".
Ba là, kiên trì và tỉnh táo giữ vững bên trong, làm thất bại tác động chuyển hóa từ bên ngoài, coi giữ vững bên trong, có ý nghĩa quyết định, đồng thời làm thất bại tác động chuyển hóa từ bên ngoài là thường xuyên và quan trọng. Làm được điều này, những âm mưu, thủ đoạn "diễn biến hòa bình" của các thế lực thù địch tác động từ bên ngoài sẽ không có kết quả, sẽ bị vô hiệu hóa. Đó là một bài học thực tiễn sâu sắc được đúc kết trong thời gian qua.” ).
Như vậy là ông ta ưu tiên hàng đầu cho phương châm: “ngăn chặn phòng ngừa từ xa, từ trước” và “tiến công ngay từ trong trứng nước , từ nơi xuất phát” và đây là những biện pháp vẫn đang áp dụng là “ phương châm đúng đắn, đã được thực tế kiểm nghiệm”.
Nghĩa là ông ta sẽ đánh “dân chủ” ngay từ khi mới chỉ nằm trong suy nghĩ, đánh dân chủ ngay từ chữ viết, đánh dân chủ ngay trong Quốc hội, đánh dân chủ từ ngay đảng viên, ngay trong lãnh đạo đảng, đánh ngay trong bộ Chính trị, đánh từ người dân thường trong nước, đánh “dân chủ” từ ngoài biên giới, trong các quốc gia bất kỳ nào có người nói đến dân chủ. Nghĩa là sắp tới sẽ có rất nhiều người bị “đánh”, bị bắt nữa. Sẽ có đàn áp khốc liệt. Điều mà cũng đã có nhiều người dự cảm.
Thứ hai là “xây” và “chống”. Trương Tấn Sang đã cố tình sử dụng thuật ngữ ghê gớm này. Ai đã từng là nạn nhân của « ba xây, ba chống » mà không thấy lạnh sống lưng. Sự tàn khốc của « xây » và « chống » này làm người ta khi ngủ giật mình, vã mồ hội hột. Đây sẽ là một chiến dịch thanh lọc của « luật 10/59 ». Những ai « lỡ miệng » chân thành góp ý với đảng vừa rồi, sẽ « lĩnh đủ ». Lại một lần nữa, Đảng kêu gọi góp ý, để tìm ra  ai là người « chống đảng ». Những « lão thành », những «đại biểu ưu tú », cả những «nhân sĩ »...có ai sẽ vĩnh viễn « lặn không sủi tăm », có ai sẽ «đột ngột» biến mất?
Thứ ba là phương châm :  mũ ni che tai. Ai nói mặc ai. Nói mãi mỏi mồm. Ai nói người ấy nghe. Vô hiệu hóa mọi tác động từ bên ngoài,  kiểu nước đổ đầu vịt . Đó là « dĩ bất biến ứng vạn biến » của những anh chàng « lùn ». Đây là biện pháp hữu hiệu truyền thống.
Thế đấy. Có ai nằm tới ba kỳ ủy viên Bộ chính trị mà vô quyền vô chức ? Có ai ngồi đấy hai chục năm, mà nhìn xung quanh lên hết nhà lầu, mộ tổ, cổ phần công ty ? Cờ nếu đến tay, trí khôn của ta , mấy ai bằng ?!
Vẫn « định hướng xã hội chủ nghĩa », thì nghĩa là vẫn « kinh tế nhà nước giữ vai trò chủ đạo », nghĩa là vẫn tiếp tục rút tiền ngân sách cho đầu tư quốc doanh, nghĩa là tiếp tục biến tiền công thành tiền tư, nghĩa là càng có thêm đảng viên lãnh đạo trở thành tỷ phú.
Còn « chủ nghĩa Mác làm nền tảng », thì còn chuyên chính vô sản, còn « đấu tranh giai cấp », còn độc tài độc chiếm, còn cưỡng chế áp bức.
Và sẽ như vậy, tiếp tục tiêu tốn tiền dân, chặn hầu chặn họng người dân thêm một kỳ năm năm nữa ?! Và nếu vẫn thế này, sẽ bao nhiêu kỳ đại hội nữa ?
Và trước một nguy cơ khủng bố trắng đang hiện hình, những gì có được đến hôm nay, vừa có được hôm qua,  chẳng lẽ khoanh tay ngồi nhìn?
Không thể được. Đó là một sự vô lý hoang dại. Ai trong chúng ta có thể chấp nhận được ?
12/12/2010
Bùi Quang Vơm

No comments:

Post a Comment