- Vài
chục năm nữa người Việt trên đất Việt Nam sẽ trở thành dân tộc thiểu số
như Tây Tạng, Tân Cương. Người Hán sẽ tràn vào các thành phố lớn, dân
Việt sẽ "được" đuổi lên rừng làm "kinh tế mới", tiếng Tàu sẽ trở thành
tiếng phổ thông và người gốc Việt trên thế giới muốn về thăm cố hương
phải đến xin visa ở sứ quán Tàu. Việt Nam hiện nay đang trượt trên con
dốc đến đích đó. Chúng ta phải làm gì?
Hãy cứu Nước, thưa các bạn.
*
Theo dõi gần như tất cả các bài viết, các ý kiến (comment) của bạn đọc
trên Danlambao, Đàn Chim Việt, v.v... tôi thấy tâm tư của hầu hết bạn
đọc đều lo âu về tình hình đất nước, căm thù bọn cướp nước, bọn bán
nước, bọn tham nhũng đang tàn phá đất nước và đàn áp dân lành. Nhưng,
hầu hết cũng đang tuyệt vọng, chưa tìm thấy hướng đi để cứu nước, còn
mong muốn một Gorbachev hay một Boris Yeltsin tại Việt Nam...
Sau vụ xử án Nguyễn Văn Hải - Điếu Cày, Tạ Phong Tần, Phan Thanh Hải,
trên các diễn đàn, đằng sau sự căm phẫn là lo âu, là nặng trĩu nỗi buồn:
Nếu cứ tiếp diễn như thế này thì dăm năm nữa dân tộc Việt sẽ ra sao?
Đất nước Việt Nam sẽ đi về đâu? Ai là người tiếp theo nối gót các Anh
Chị vào tù: Mẹ Nấm, Bùi Thanh Hiếu, Huỳnh Thục Vy, Bùi Chát, Nguyễn
Hoàng Vi, Nguyễn Tiến Nam, Nguyễn Văn Phương,...?
Để tồn tại, những kẻ độc tài luôn khát tiền, khát quyền lực sẽ tận diệt
những người yêu nước, nhất là thế hệ trẻ. Nòi giống Dân Tộc đối với họ
chẳng có chẳng có nghĩa lý gì, miễn sao họ được tiếp tục cưỡi cổ dân
lành, dù trên đầu họ là bọn bá quyền Phương Bắc.
Một thực tế đang diễn ra nhưng ít người để ý, quan tâm: Cộng sản Tàu
đang tiến hành một cuộc diệt chủng dân tộc Việt lặng lẽ nhưng rất quyết
liệt. Họ đã rút ra bài học vô giá qua việc sử dụng Pol Pot tàn sát nhân
dân Campuchia để di dân người Hán vào thay thế, hay gây chiến ở biên
giới phía Bắc Việt Nam năm 1979.
Sẽ không có cuốc bổ vào đầu dân Việt; sẽ không dùng liềm hay lá thốt nốt
cứa cổ dân Việt; sẽ không có hàng vạn binh lính, đại bác, xe tăng ào ạt
cày xéo trên đất Việt Nam. Nhưng, một cuộc xâm lăng, diệt chủng âm thầm
đã và đang diễn trên toàn cõi Việt Nam, với sự tiếp tay, trợ giúp của
đảng cộng sản Việt Nam.
Ải Nam Quan, thác Bản Giốc, đảo Hoàng Sa, Gạc Ma,… đã trở thành lãnh thổ
của Tàu; rừng đầu nguồn của 18 tỉnh đã vào tay họ, nước đầu nguồn cũng
nằm trong tay họ. Với những kẻ luôn ôm mộng bá quyền, bất chấp đạo lý,
họ có thể kích nổ cho quả bom nguyên tử nước (thủy điện Sơn la) bất cứ
lúc nào. Quả bom bùn đỏ khổng lồ trên đỉnh Tây Nguyên sẽ có ngày đẩy
người dân Miền Trung và Miên Nam ra biển cả. Trên 90% công trình trọng
điểm do nhà thầu Trung quốc thi công, ai dám chắc rằng dưới những công
trình đó không có những kho vũ khí hay kho hóa chất độc hại đang ngấm
dần vào mạch nước ngầm để dân Việt sử dụng lâu dài? Những khu chế xuất
do Trung quốc trúng thầu, người Việt không được bén mảng đến, ngay cả
Trung tướng, nguyên ủy viên bộ chính trị Đồng Sĩ Nguyên cũng đã một lần
than thở khi định ghé thăm một nơi như vậy tại Hải Phòng. Chỉ có trời
mới biết họ đã làm gì với những khu đất đó?
Hàng chục vạn lao động Trung Quốc có mặt trên khắp Việt Nam, thay thế
hàng trăm ngàn người Việt "được" đẩy đi làm nô lệ nước ngoài trong các
hãng xưởng khắp thế giới. Những nơi nào có công nhân Trung Quốc ở, nơi
đó bị náo loạn, người dân sợ sệt, lép vế, ngay cả chính quyền địa phương
và công an cũng chẳng dám làm gì.
Hầu như tất cả các loại hàng hóa độc hại từ Trung Quốc đều được chuyển ồ
ạt vào Việt Nam qua tất cả các ngả đường. Từ lòng thối, thịt thối, thực
phẩm chứa hóa chất độc, đồ chơi trẻ em chứa chất độc, rau quả phun,
ngâm chất độc, rượu độc, men độc, gia vị độc đang được người Việt khắp
đất nước xài vô tư. Bác sỹ Trung quốc dởm cũng "chữa bênh" vô tư cho
người Việt. Việc Trung Quốc mua móng trâu, rễ tre, mèo... giờ đây đã là
chuyện vặt. Họ đặt mua khoai lang, khoai mì thật đắt để nông dân phá lúa
trồng khoai, thu mua chè đặc sản Thái nguyên trộn bùn, trộn đất. Khi
lúa đã phá, khoai trồng bạt ngàn không ai thèm mua, chè mất giá, mất
thương hiệu, thì họ khoái trá ngồi bên kia biên giới chửi bọn người Việt
ngu si. Họ thu mua đỉa mang về bên kia biên giới để chế biến, và bánh,
thực phẩm có đỉa con đã xuất hiện nhiều nơi tại Việt Nam. Nhà cầm quyền
Việt Nam không thèm xây thêm bệnh viện, không thèm tu sửa bệnh viện
xuống cấp đang ngày càng tràn ngập bệnh nhân với mọi thứ bệnh lạ, bệnh
quen: Ung thư, bệnh chân tay miệng, ngộ độc rượu, ngộ độc thức ăn, trẻ
em suy dinh dưỡng, v.v…
Hàng ngàn tàu cá Trung Quốc càn quét hàng ngày tại biển Đông như ao nhà
của họ, trong khi ngư dân Việt bị đánh đập, bị bắt, bị đuổi phải treo
lưới, treo thuyền.
Cộng sản Việt Nam, ngoài việc tiếp tay cho Tàu những việc trên còn chủ
động tàn phá kinh tế đất nước bằng ăn cắp, tham nhũng, hủy hoại môi
trường; bằng ngu hóa, hèn hóa, côn đồ hóa các thế hệ Việt Nam bởi một
nền giáo dục bệnh hoạn, bằng luật rừng,…
Sức sống của Dân tộc Việt đang đứng trước nguy cơ tàn lụi.
Cộng sản Tàu đâu cần phát động chiến tranh, họ đâu cần hy sinh binh lính
vừa phí người vừa mang tiếng xâm lược. Họ có đội quân xung kích giúp họ
âm thầm tàn sát dân Việt là đảng cộng sản Việt Nam.
Và, vài chục năm nữa người Việt trên đất Việt Nam sẽ trở thành dân tộc
thiểu số như Tây Tạng, Tân Cương. Người Hán sẽ tràn vào các thành phố
lớn, dân Việt sẽ "được" đuổi lên rừng làm "kinh tế mới", tiếng Tàu sẽ
trở thành tiếng phổ thông và người gốc Việt trên thế giới muốn về thăm
cố hương phải đến xin visa ở sứ quán Tàu.
Việt Nam hiện nay đang trượt trên con dốc đến đích đó. Buồn thay.
Chúng ta phải làm gì?
Hãy cứu Nước, thưa các bạn.
Thay vì than vãn, buồn bực, chửi bới. Hãy hành động, và hành động đúng cách.
Cần biết chỗ yếu của đảng cộng sản, cần biết điểm mạnh, điểm yếu của
người dân. Điểm yếu, điểm mạnh của những người dấn thân, những người
tranh đấu.
Chúng ta hãy cùng nhau trao đổi.
Điểm yếu của đảng cộng sản là sợ người dân đoàn kết, sợ người dân tranh
đấu có tổ chức. Ở đâu tranh đấu có tổ chức là họ sợ. Còn chúng ta thấy
nhà cầm quyền thẳng tay bắt bớ, đàn áp, thấy đảng cộng sản có nhà tù, có
công an, quân đội cứ tưởng là họ mạnh. Thực ra, khi đã phải sử dụng
phương pháp đàn áp khốc liệt, đảng cộng sản đã chứng tỏ sự suy yếu tột
cùng. Sử dụng công an, quân đội để đối phó với người dân là con dao hai
lưỡi. Khi quần chúng nổi dậy rầm rộ, mạnh mẽ chắc chắn lực lượng này sẽ
đứng về phía người dân.
Điểm yếu của người Dân: bao nhiêu năm dưới thời đảng trị, người dân đã
bị "cừu hóa"; tư tưởng cầu an, muốn người khác tranh đấu thay mình,
"cháy nhà hàng xóm bình chân như vại", trục lợi, ích kỷ, thiếu đoàn
kết.
Nhưng, trong hoàn cảnh hiện nay, chính sách khốn nạn của đảng cộng sản
đã trực tiếp ảnh hưởng đến đời sống và an ninh, an toàn của mỗi gia
đình, của mỗi người. Không chỉ người công nhân bị bóc lột, người dân bị
cướp đất mà vấn nạn tăng giá, lạm phát, môi trường bị ô nhiễm, thực phẩm
độc hại, giáo dục tệ hại, bệnh viện tệ hại, trộm cắp, giết người làm
cho người dân sống khốn khổ, không còn từ một ai. Không những người
nghèo khốn khổ mà người giàu cũng bất an, muốn làm ăn phải chạy chọt, lo
lót, cống nạp, gây bè kết cánh, đạp lên đầu nhau để cạnh tranh, và bây
giờ, những kẻ giàu nhất cũng hồi hộp lo âu: bao giờ đến lượt mình phải
trở thành những con tốt thí như "bầu Kiên”?. Nguy hiểm luôn luôn rình
rập từ ngoài ngõ đến trong nhà làm cho người dân thức tỉnh và muốn thay
đổi. Đây là điểm mạnh mà những người tranh đấu cần chú ý, cần tận dụng.
Đã có gần 5000 cuộc đình công của công nhân, hàng trăm cuộc xuống đường
của dân oan từ khắp miền đất nước, nhưng đáng tiếc là sức mạnh này đã
không được hỗ trợ, không được kết nối, các cuộc đình công hay các cuộc
xuống đường đòi đất của dân oan bị coi là không có liên quan, bị tách
rời, không có liên hệ. Thực ra, công nhân bị cướp lương cũng như nông
dân bị cướp đất, cả hai cùng là nạn nhân của sự cướp bóc mà thủ phạm
chung là nhà cầm quyền cộng sản dung túng cho giới chủ, dung túng cho
cấp cấp dưới để cùng ăn chia. Nếu những nạn nhân này cùng kết hợp tranh
đấu thì sức mạnh không khác gì sóng thần, cuốn phăng mọi bất công.
Tại sao những cuộc biểu tình chống Trung Quốc tại Hà Nội, Sài Gòn không
có sự tham gia của hàng trăm dân oan Dương Nội, hàng trăm dân oan Văn
Giang, Hà Đông, Đông Anh, hàng ngàn dân oan miền đồng bằng Cửu Long hay ở
những nơi khác gần Hà Nội, gần Sài gòn? Hàng ngàn giáo dân Thái Hà,
những người đã thắp nến cầu nguyện trong nhà thờ đang ở đâu? Hàng chục
ngàn công nhân đã từng đình công chống giới chủ bóc lột tai các công
xưởng tại Hà Nội, Sài Gòn, chắc chắn họ cũng yêu Nước, không muốn mất
Nước. Tại sao không kết nối được với họ?
Nếu được thông tin, được giải thích, được động viên, họ sẽ cũng tham gia
và những cuộc biểu tình yêu Nước ít nhất cũng sẽ lên đến hàng chục ngàn
người, nó sẽ là chất kích thích cho những người còn sợ sệt, còn thờ ơ.
Đảng CS làm sao đủ công an để bao vây, đàn áp, đâu đủ xe để chở, đâu đủ
nhà tù để giam giữ?
Nỗi oan của Trịnh Kim Tiến cũng là nỗi oan của hàng trăm bà con, hàng
trăm người dân Dương Nội, Văn Giang, Hà Tây, Đông Anh. Những người dân
nơi đây cũng từng bị công an đánh đập tàn bạo dù chưa gây nên cái chết
cho người nào. Tại sao phiên tòa xử tên công an giết người chỉ có gia
đình Kim Tiến và một số ít bè bạn? Tại sao những cuộc tuần hành đòi đất,
chỉ đơn lẻ từng địa phương mà không có sự hỗ trợ hay kết hợp cùng tranh
đấu của những người cùng hoàn cảnh, cùng là nạn nhân của các địa
phương?
Những cuộc thánh lễ, cầu nguyện của Giáo phận Vinh đã tụ tập được hàng
chục vạn người với khí thế sôi động bằng băng rôn, khẩu hiệu hoành
tráng, nhưng khi tòa án cộng sản xét xử 3 người con yêu của Chúa thì rất
ít giáo dân đến để đòi tự do cho những bạn trẻ này? Phải chăng những hy
sinh của họ không xứng để giáo dân quan tâm. Chỉ cần 1 phần 10 đồng bào
công giáo giáo phận Vinh đến cùng người thân của 3 bạn trẻ, chắc chắn
cục diện phiên tòa đã đổi khác.
Thiếu đoàn kết, thiếu kết hợp trong tranh đấu đã làm cho CS để bề ứng
phó, làm cho CS không sợ và họ tiếp tục ù lỳ, coi khinh tất cả mọi
người, cho những cán bộ "tép riu" ra hạch sách dân; cho công an, côn đồ
mạnh tay đàn áp.
Tôi luôn luôn ngưỡng mộ, kính trọng các bác, các anh chị, các em, các
cháu, những người bất chấp hy sinh, đi tiên phong trong các cuộc tranh
đấu. Nhưng, tôi vẫn băn khoăn:
Tại sao chúng ta không kết nối được sức mạnh của những người bị cướp bóc, bị chà đạp?
Những cuộc xuống đường trong nước thời gian qua vẫn mang tính tự phát và
không có tổ chức. Chừng nào tranh đấu chưa có tổ chức thì kết quả sẽ
rất khiêm tốn.
Đừng trông mong vào sự thay đổi của đảng cộng sản. Từ ngày cướp chính
quyền đến nay họ đã chứng minh điều đó. Không có phép màu nào từ trên
trời rơi xuống. Phép màu là do chúng ta tạo dựng. Sẽ không có Gorbachev
Việt Nam nếu không có áp lực mạnh mẽ từ xã hội, từ quần chúng.
Chúng ta trông mong Nguyễn Tấn Dũng, kẻ đàn áp sát máu qua kỳ hội nghị
này có thể bị đạp đổ, nhưng dù cá nhân Ba Dũng bị đạp đổ thì "Tập thể Ba
Dũng- Bộ chính trị" vẫn còn đó. Họa mất nước, họa diệt chủng vẫn đến
từng ngày.
Đã đến lúc khẩn cấp, mỗi người còn có lòng với đất nước, lo âu về tương
lai đất nước phải thay đổi về cách nhìn về cuộc đấu tranh. Cần phải tổ
chức, cần kết hợp tất cả các lực lượng. Các anh chị, các bạn trẻ hãy là
những người tiên phong.
Các bạn kính trọng các vị "trưởng thượng", tất cả chúng ta đều kính
trọng họ, nhưng tuổi tác, quyền lợi và sức lực đã ngăn cản các vị ấy chỉ
đạo và quyết định đột phá vì họ vẫn tin vào khả năng thay đổi, khả năng
tự diễn biến của đảng cộng sản. Chỉ rất ít người như bác Tô Hải, vạch
mặt chỉ tên đảng cộng sản là nguyên nhân của mọi nguyên nhân gây nên
thảm trạng tồi tệ của đất nước hiện nay, còn các vị khác vẫn phải nói
bóng nói gió: "Lỗi hệ thống"(!), vẫn trông chờ vào sự tỉnh ngộ...
Bản kiến nghị ngừng khai thác boxit Tây Nguyên với hàng ngàn chữ ký,
hàng ngàn chữ ký đòi hủy bản án Cù Huy Hà Vũ, 42 trí thức Sài Gòn xin
phép biểu tình chống xâm lăng, hàng trăm ngàn lá đơn kêu oan, v.v… đều
bị nhà cầm quyền khinh thị, không thèm trả lời lại còn tìm cách dọa dẫm.
Vì, giống như những người thấy của họ là Stalin, Mao Trạch Đông, họ coi
Trí thức không bằng cục phân. Nếu những vị trí thức đáng kính, điểm mặt
chỉ tên đúng tội phạm, thì với tài năng, đức độ và lòng dũng cảm, các
vị sẽ là nguồn cảm hứng, sẽ là nguồn động viên, là niềm tin cho các bạn
trẻ, các bạn sinh viên, thanh niên dấn bước.
Đã có hàng ngàn bài viết về nhân quyền, dân chủ, tự do, về độc tài, bán
nước, tham nhũng, họa xâm lăng và hàng chục vạn "comment" phụ họa.
Nhưng, chúng ta thiếu trao đổi nghiêm túc về phương pháp hành động,
phương pháp kết hợp tranh đấu, phương pháp vận động quần chúng, phương
pháp hỗ trợ trong nước của bạn đọc kiều bào...
Chống cộng, chửi cộng sản, lên án độc tài dưới những "nickname" ẩn danh
rất an toàn và dễ dàng. Nhưng, chấp nhận hy sinh, dấn thân vì tương lai
đất nước bằng nhiều cách, hay ít nhất công khai danh tính để tranh đấu
không phải ai cũng làm được.
Chúng ta biết rằng cộng sản sẽ bắt bớ, tiêu diệt những ai công khai hành
động. Chắc chắn hành động công khai sẽ rất nguy hiểm. Tại sao chúng ta
không tổ chức hành động bí mật? vận động bí mật? kết nối bí mật, liên
kết bí mật giữa những nhóm, nhà máy, làng xã có cùng một nỗi oan, có
cùng quyền lợi bị xâm phạm? Phương tiện liên lạc, kết nối hiện nay cũng
dễ dàng hơn: Internet, điện thoại di động.
Đừng quá lo sợ lực lượng công an, an ninh, mật vụ. Chắc chắn trong hoàn
cảnh sống còn hiện nay, cộng sản sẽ đàn áp sắt máu. Nhưng, những người
tranh đấu đâu có kém thông minh hơn công an, mật vụ. Cần "tương kế, tựu
kế". Ngoài ra, niềm tin và lòng yêu nước được Hồn Thiêng Sông Núi phù
trợ sẽ đồng hành với các bạn, giúp các bạn có bản lĩnh, cứng cỏi, tỉnh
táo trong mọi hiểm nguy.
Cần có Ban tham mưu bí mật của những người yêu nước, những người có
chung mục đích là muốn cho Việt Nam trường tồn và phát triển. Trước hết
là giữa những người đã qua máu lửa thử thách và tin tưởng lẫn nhau, vạch
phương án cho mọi chiến dịch hành động, phân công trách nhiệm bí mật.
Không cần các bậc "lão thành" hay các bậc "trưởng thượng" ủy thác hay
tiến cử. Tổ Quốc Việt Nam ủy thác cho các bạn, Lòng Yêu Nước ủy thác cho
các bạn, những bạn trẻ dám dấn thân cứu Nước.
Có lẽ chúng ta cũng nên học kinh nghiệm của cộng sản về việc phát triển
đội ngũ trong dân chúng, yếu tố bí mật đóng vai trò quan trọng và đảm
bảo thành công. "Đội ngũ" chúng ta là đội ngũ dân chủ chứ không phải là
đội ngũ độc tài, nên trong hoàn cảnh hiện nay chúng ta sẽ nhận được sự
đồng tình và hỗ trợ của dân chúng, nếu phương pháp tiếp cận, hành động
của chúng ta đúng.
Không cần tên gọi "đao to, búa lớn", chỉ cần một tên gọi giản dị, ví dụ: "Nhóm hành động vì Dân Chủ" hay "Nhóm cứu nước".
Ban Tham mưu là những người đã tin tưởng tuyệt đối lẫn nhau. Tiếp tục
phát triển mạng lưới, các mạng lưới gồm những nhóm nhỏ, các nhóm nhỏ
tiếp tục phát triển dần trong dân chúng, rộng khắp. Trước hết ưu tiên
những khu vực dân oan, những xí nghiệp có công nhân đã tổ chức đình
công, tìm đến những người có lòng với Đất Nước. Tuyên truyền, thuyết phục, kết nối.
Bí mật để an toàn ,bằng cách dùng bí danh để liên lạc.
Đừng sợ một Thiên An Môn tại Việt Nam.
Bây giờ đã là năm thứ 12 của thế kỷ 21, là thời đại của ánh sáng văn minh, của Internet.
Dù có thành công trong việc phát triển kinh tế, vụ Thiên An Môn ngày 4
tháng 6 năm 1990 là một vết nhơ không bao giờ gột rửa được của Đặng Tiểu
Bình và đảng cộng sản Trung Quốc. Nó là một vết nhơ lịch sử của đảng
cộng sản Trung Quốc. Nếu sinh viên Trung Quốc có lặp lại cuộc biểu tình
lịch sử đó, chắc chắn không có vị nào dám sử dụng "phương pháp Đặng Tiểu
Bình", vì đảng cộng sản Trung Quốc sẽ lập tức tan biến.
Đảng cộng sản Việt Nam thường dọa dẫm là sẽ như "Thiên An Môn", nếu nổ ra một cuộc xuống đường lớn. Đó chỉ là lời dọa trẻ con.
Đố vị nào trong 14 vị ủy viên bộ chính trị dám suy nghĩ đến phương pháp
đó chứ chưa nói đến hành động. Suy nghĩ đến tội ác bao giờ họ cũng liên
tưởng đến "ống cống Gaddafi".
Cũng xin trao đổi với các bạn đọc Việt Kiều:
Chúng ta cũng đang "chiến đấu" chống cộng nhưng rất an toàn. Cộng sản dù
sắt máu đến mấy cũng không thể động đến chân lông của chúng ta. Chúng
ta tha hồ chửi bới cộng sản mà không sợ vào tù. Nếu thực sự có tâm,
chúng ta có nhiều cách để yểm trợ anh chị em trong nước. Ngoài sự động
viên qua các "comment", các bài viết, rất cần yểm trợ vật chất cho cuộc
tranh đấu này. Truyền đơn, băng rôn, khẩu hiệu, phương tiện liên lạc,
phương tiện đi lại không phải từ trên trời rơi xuống. Anh chị em trong
nước có lòng dũng cảm, chấp nhận hy sinh, nhưng thiếu phương tiện làm
việc. Chắc chắn anh chị em bạn đọc Việt Kiều không để họ đơn độc và nếu
đồng lòng sẽ có nhiều sáng kiến gây quỹ. Bằng những liên hệ cá nhân bí
mật, chúng ta có thể tiếp tay cho anh chị em trong nước.
Chúng ta không sợ anh chị em trong nước mang tiếng là nhận tiền của "bọn
phản động" nước ngoài. Danh hiệu "phản động chống công sản" là danh
hiệu cao quý mà nhân dân chắc chắn sẽ vinh danh. Đảng cộng sản trước đây
gây quỹ bằng cách buôn thuốc phiện. Anh chị em trong nước không thể làm
cách đó. Anh em trong nước có cuộc sống rất khó khăn, hoạt động tranh
đấu để cứu nước vừa khó khăn vừa nguy hiểm. Nếu không có những người
dành toàn thời gian để tranh đấu thì sẽ khó thành công. Ai sẽ nuôi sống
họ và gia đình họ? Nếu chỉ động viên suông thì chúng ta cũng chỉ là
những kẻ đánh giặc mồm và đừng ảo tưởng cộng sản sụp đổ sớm.
Trong cuộc tranh đấu xóa bỏ chế độ độc tài tại Balan, những người Balan
sống ở nước ngoài đã gây được quỹ hàng triệu đô la để ủng hộ cuộc đấu
tranh trong nước. Mong rằng bạn đọc Việt Kiều cùng nhau thảo luận về vấn
đề này.
Cũng từ cuộc trao đổi này, xin có đôi lời với các Doanh nhân.
Tại Việt Nam, trừ những doanh nghiệp "nhà nước" do đảng CS điều hành với
mọi thứ ưu tiên, bao cấp, dành cho các thân nhân, tay chân thân tín,
các doanh nghiệp tư nhân nếu muốn làm ăn phải liên kết, quỵ lụy các quan
chức cộng sản các cấp từ phường xã, tỉnh thành đến trung ương. Ngoài cơ
quan hành chính còn có các bộ máy khác như công an, hải quan, quản lý
thị trường, v.v... Đây là một hệ thống cửa ải mà các doanh nghiệp tư
nhân phải đi qua và bắt buộc phải cống nạp. Ở một đất nước mà "Pháp luật là tao, tao là pháp luật"
mức độ cống nạp hết sức tùy tiện, tùy thuộc vào lòng tham của các quan
lớn, bé. Mỗi lần cống nạp còn phải cám ơn các quan, chắc chắn trong lòng
mỗi doanh nhân cũng chẳng ấm áp gì. Nhiều khi mặt méo vẫn phải "cám ơn
anh"! Đó là chưa kể mỗi doanh nghiệp tư nhân có thể là một tội phạm dự
bị, một tù nhân dự bị. Khi không vừa lòng một quan nào đó hay cống nạp
không đủ đô, các anh chị có thể bị truy tố bất cứ tội gì, có thể vào tù
bất cứ lúc nào với những tội danh hết sức vớ vẩn. Những doanh nhân bự
như bầu Kiên được những trùm sò lớn như thủ Dũng bảo kê cũng đâu có
thoát, khi cần "thí tốt" vẫn bị thịt như chơi.
Chỉ có xã hội dân chủ là môi trường kinh doanh an toàn, pháp luật rõ
ràng, thành quả lao động tùy thuộc vào tài năng của moi cá nhân, không
cần phải "đi đêm", cống nạp hay quỵ lụy bất cứ một ai, lúc nào cũng có
thể ăn ngon ngủ yên. Nếu Việt Nam là một nước Dân Chủ thì sẽ là nơi thi
thố công bằng cho bất cứ ai.
Ủng hộ những người tranh đấu cho dân chủ về tinh thần và vật chất cũng nhằm đem lại quyền lợi thiết thực cho quý vị.
Nếu Việt Nam trở thành thuộc địa của tàu dưới hình thức nào thì quý vị dù có giàu có đến đâu cũng chỉ là nô lệ.
Với lực lượng công an, an ninh, mật vụ được đảng cộng sản trả lương:
Các bạn cũng là con dân Nước Việt. Đất nước này là của chung, không ai
được phép đặc quyền. Ngày hôm nay các bạn tuy được đảng cộng sản trả
lương hậu hĩnh và cho phép các bạn đàn áp, đánh đập dân lành thì cái giá
đó ngày mai các bạn phải trả. Chế độ này chắc chắn sẽ sụp đổ, những thủ
phạm đứng đầu có thể cao chạy xa bay đến quan thầy của họ theo gót
Hoàng Văn Hoan, Lê Chiêu Thống, Trần Ích Tắc vì họ có rất nhiều tiền do
ăn cướp và do có công với quan thầy. Nhưng các bạn chỉ là đám lau nhau,
không một đất nước nào chứa chấp các bạn kể cả Lào hay Campuchia. Các
bạn vẫn phải ở lại với đất nước. Nhân dân không trả thù các bạn, nhưng
chính con cháu các bạn sẽ coi khinh các bạn, con cháu các bạn không thể
tự hào vì có người ông, người cha chỉ vì tiền hay ngu dốt mà cam tâm
đánh đập, bắn giết những người dân chỉ vì họ yêu nước. Chắc các bạn cũng
vào Internet cũng biết được những tên đồ tể trên thế giới hay trong
lịch sử đã phải trả giá cho sự tàn ác của mình như thế nào.
Hãy dừng tay và đứng về phía nhân dân để cứu Nước. Nhân dân sẽ tha thứ và dang rộng vòng tay chào đón các bạn.
Thưa quý bạn đọc,
Những suy tư của tôi gửi đến các bạn xuất phát từ những trăn trở, lo âu
cho tương lai đất nước, có thể làm cho một số bạn không hài lòng, xin
các bạn tha thứ.
Số phận Dân tộc và tương lai đất nước phụ thuộc vào suy nghĩ và hành
động của chúng ta, mỗi con dân Nước Việt. Và, một thực tế, mỗi chúng ta
phải công nhận:
Muốn tự do, phải đấu tranh, phải đoàn kết.
Xin gửi đến bạn đọc 4 tập youtube "Từ Đoàn kết đến Tự do" - bài học kinh nghiệm của Nhân dân Ba Lan và Đông Âu trong cuộc tranh đấu để xóa bỏ chế độ độc tài.
16.10.2012
No comments:
Post a Comment