Đào Văn Bình - Theo Tân
Hoa Xã , gặp gỡ các đại biểu trong Đại Hội Đảng Bộ Hải Quân Trung Quốc
lần thứ 11 ngày 6-12-2011 tại Bắc Kinh, ông Hồ Cẩm Đào thúc giục lực
lượng hải quân phát huy truyền thống của Quân Giải Phóng Nhân Dân Trung
Quốc (PLA), “đẩy mạnh việc chuyển đổi và hiện đại hóa hải quân một cách
vững chắc và tăng cường chuẩn bị cho chiến tranh, để bảo vệ an ninh quốc
gia cũng như hòa bình thế giới”.
1) Không bênh vực quyền lợi của bất kỳ
dân tộc nào, khách quan mà nói trong chín quốc gia Đông Nam Á (ĐNA),
không một quốc gia nào có khả năng và có ý định điên rồ là xâm phạn đến
nền an ninh của Hoa Lục. Họ chỉ mong đươc yên thân để phát triển và giải
quyết các tranh chấp lãnh thổ – đất liền, hải đảo – thông qua thương
thảo và luật pháp quốc tế. Họ giống như chín con trâu rừng đang co cụm
lại thành một vòng tròn để đối đầu với con sư tử đói đang lừng lững tiến
tới. Do đó khi Ô. Hồ Cẩm Đào nói rằng phải “đẩy mạnh việc chuyển đổi và
hiện đại hóa hải quân một cách vững chắc…để bảo đảm an ninh “ thì cả
thế giới sẽ kinh ngạc tự hỏi phải chăng ông này mê sảng hoặc quá “phổi
bò” và “bốc đồng” tuyên bố bậy bạ giống như giọng điệu “nổ sảng” của
Hoàn Cầu Thời Báo? Lời tuyên bố này làm chúng ta liên tưởng tới hình ảnh
một tên du côn, lực lưỡng với dao búa trên tay, đang đứng trước chín em
học sinh ngoan ngoãn mà lại nói rằng “ Tao cần phải có gấp súng đạn để
bảo vệ an toàn cho tao!” Nhưng các nhà bình luận và chiến lược lại không
nghĩ như thế. Họ thận trọng phân tích, và theo tôi lời tuyên bố của Ô.
Hồ Cẩm Đào bộc lộ hai ý đồ: Dứt khoát tiếm chiếm những hải đảo còn lại
của Việt Nam và Phi Luật Tân bằng vũ lực để làm chủ Biển Đông rồi từ đó
chuẩn bị chiến tranh hoặc đối đầu với Hoa Kỳ. Mọi thương thảo, tuyên bố
“hòa bình, hữu nghị, hợp tác” chỉ là “đầu môi trót lưỡi”. Hoa Lục ngày
hôm nay sẽ là sự tái sinh của Quân Phiệt Nhật với chính sách Đại Đông Á
và Đức Quốc Xã năm 1945.Với sức mạnh quân sự và tài chính của mình, và
nhất là địa lý chiến lược nằm “trên đầu” các quốc gia ĐNA, Hoa Lục thấy
mình có thể thành công và không lùi bước.
2) Theo dõi sân khấu chính trị thế giới
sau Chiến Tranh Lạnh, dù một lãnh tụ hiếu chiến nhất, không một ai dám
xử dụng danh từ “chuẩn bị chiến tranh “ cho một đất nước mà cả thế giới
không ai nhìn thấy một nguy cơ trước mắt đang đến với đất nước đó, nhất
là khi đất nước đó là một đại cường. Gây chiến, đem quân đi xâm lăng
một nước khác là hành vi thô bạo không thể chấp nhận được ở thời đại
này…dù với lý do gì đi nữa. Mới đây, Tổng Thống Bush (Bush Con) của Hoa
Kỳ và Thủ Tướng Tony Blair của Anh đã bị một tòa án nhân quyền ở Mã Lai
tuyên bố là “tội phạm chiến tranh” vì hai ông này thành lập Liên Minh
Mỹ-Anh để xâm lăng Iraq mà không có mạng lệnh (Mandate) của Liên Hiệp
Quốc khiến gây chết chóc cho cả triệu người và hệ quả của nó còn kéo dài
cho tới ngày hôm nay. Với tư cách Chủ Tịch Quân Ủy Trung Ương tức Tổng
Tư Lệnh Tối Cao Quân Đội Trung Hoa, khi Ô. Hồ Cẩm Đào yêu cầu lực lượng
quân sự khổng lồ với cả vũ khí nguyên tử phải “chuẩn bị chiến tranh” thì
không phải chỉ Đông Nam Á, mà cả thế giới sẽ phải cảnh giác và Đông Nam
Á không còn lựa chọn nào khác hơn là đoàn kết lại và cũng phải “chuẩn
bị chiến tranh”. Một bầu không khí lo sợ đang trùm phủ lên Đông Nam Á
sau lời tuyên bố ghê gớm của Ô. Hồ Cẩm Đào. Giả sử sau này do một biến
động gì đó bất lợi, Hoa Lục, thấy cần phải “trì hoãn chiến” bằng cách
mời người ta vào bàn hội nghị - dù chỉ là chiến thuật “cù nhầy”, các
đại biểu của Hoa Lục sẽ trả lời làm sao trước những câu hỏi của báo chí
về lời tuyên bố “nảy lửa” trước đây của Ô. Hồ Cẩm Đào?
3) Cho tới bây giờ Hoa Kỳ, Nhật Bản, Úc
Châu chưa đưa ra lời nhận định nào về lời tuyên bố của Ô. Hồ Cẩm Đào. Có
lẽ họ còn hơi “shock” và cần thận trọng nghiên cứu. Khó xử nhất là đàn
anh Hoa Kỳ. Nước Mỹ phải làm gì đây? Nói thì Ô. Obama và bà Clinton đã
nói rồi, cam kết thì cũng đã cam kết rồi. Hành động cụ thể nào để các
quốc gia Đông Nam Á, Nhât Bản và Úc Châu tin cậy? Đưa pháo hạm tàng hình
và Hàng Không Mẫu Hạm Washington vào Biển Đông? Nhưng đóng căn cứ ở đâu
và kéo dài bao lâu hay chỉ thăm viếng hải cảng nào đó vài ngày? Rồi khi
hạm đội kéo đi, đâu vẫn hoàn đó và Hoa Lục vẫn “múa gậy vườn hoang” ở
vùng này? Trong khi đó thì Hoa Kỳ đang sa lầy ở Afghanistan, vướng mắc
vào vấn đề nguyên tử với Iran, Do Thái và cuộc bạo loạn ở Syria và một
số vấn đề rất “bao đồng” như Bà Clinton vừa xía vào chuyện bầu cử của
Nga và cho rằng bầu cử có gian lận, làm tức giận Ô. Putin trong khi Hoa
Kỳ cần tranh thủ sự đồng tình của Nga trong nhiều vấn đề quốc tế trọng
đại. Đôi khi Bà Hilary Clinton hành xử như một đệ nhất phu nhân muốn nói
gì thì nói, hơn là bộ trưởng ngoại giao của Hoa Kỳ đầy trách nhiệm và
thận trọng. Ô. Obama đang cần sự che chở của Ông và Bà Cliton để sống
sót trong cuộc bầu cử sắp tới cho nên Tòa Bạch Ốc không bao giờ dám làm
trái lời Bà Clinton. Ngoài ra theo truyền thống có cả gần 200 năm nay,
cứ mỗi mùa bầu cử tổng thống là nước Mỹ tê liệt về chính sách ngoại
giao. Không ứng cử viên nào dám tuyên bố mạnh, hoặc phiêu lưu vì sợ mất
phiếu. Chiến lược hay nhất của các quốc gia Đông Nam Á là tự lo cho
mình, tức tự lực tự cường trước khi trông cậy vào Hoa Kỳ. Đó là lý do
tại sao Việt Nam, Nam Dương, Mã Lai đều đồng loạt mua sắm tàu chiến,
tàu ngầm, máy bay để tự phòng thủ trong tư thế “châu chấu đá xe” rất
tội nghiệp trước con mắt của toàn thế giới. Còn Phi Luật Tân thì có Mỹ
che chở. Nhưng các nhà nghiên cứu về công pháp quốc tế còn chưa rõ không
biết hiệp ước phòng thủ chung Mỹ-Phi đó có ràng buộc Mỹ trong những
tranh chấp ở Biển Đông ? Hay chỉ ứng dụng khi đất nước Phi Luật Tân bị
xâm lăng?
Trên bàn cờ Á Châu, qua những lời cam kết
và tuyên bố của Ô. Obama trong Hội Nghị Thượng Đỉnh Hợp tác Kinh tế
Châu Á-Thái Bình Dương vừa qua, và kế hoạch đưa 2500 Thủy Quân Lục Chiến
Mỹ tới đóng ở Darwin (Úc Châu) nước Mỹ đã đưa con chốt (tốt) qua Sông
Dịch. Ô. Hồ Cẩm Đào, thay vì hòa hoãn, lại phóng con Mã qua Sông Potomac
bằng những lời tuyên bố nảy lửa để “thử gân” Ô. Obama. Cả thế giới đang
nhìn vào hành động cụ thể của nước Mỹ hơn là những lời tuyên bố hoặc
lập lại những cam kết. Còn đối với Hoa Lục, đây là quyết tâm “đâm lao
phải theo lao” với bất cứ giá nào hay chỉ là canh bạc “tháu cáy” hay “nổ
sảng” ? Cả thế giới đang chờ xem.
Đào Văn Bình
(California ngày 8 Tháng 12, 2011)
(California ngày 8 Tháng 12, 2011)
No comments:
Post a Comment