Trần Trung Đạo Macy’s là một trong 20 công ty buôn bán sản phẩm tiêu dùng lớn nhất
nước Mỹ. Đứng đầu danh sách là Walmart. Cách đây vài năm, trên diễn đàn
Internet, một người hay một nhóm người Việt nào đó tố cáo công ty Macy’s
“treo cờ Cộng Sản”, tức cờ nền đỏ sao vàng. Thế là hàng trăm người lên
tiếng phản đối theo. Thậm chí có người viết thư gởi thẳng cho ban giám
đốc Macy’s yêu cầu công ty này phải hạ ngay “lá cờ máu” đó xuống.
Thật ra, thương hiệu của Macy’s là nền trắng sao đỏ dù có lúc đổi ngược
bằng nền đỏ sao trắng giống như các đội thể thao chuyên nghiệp thường
đổi ngược màu áo tùy thuộc khi chơi ở sân nhà hay sân khách. Mà cho dù,
công ty Macy’s có dùng nền đỏ sao vàng đi nữa cũng chỉ là thương hiệu
của một công ty, giống như công ty buôn bán đồ cũ được thành lập vào
sáng 2-9-1945 tại Việt Nam mà thôi.
Theo các tài liệu về công ty Macy’s, trong khi làm việc cho hãng Emily
Morgan, Rowland Hussey Macy thấy một cô gái xâm một ngôi sao đỏ. Thấy
đẹp, ông ta cũng tìm thợ xâm cho mình một hình sao đỏ. Ngày 28-10-1858,
công ty Macy’s chính thức thành lập. Nhưng một công ty thì phải có
thương hiệu, nghĩ đến hình xâm mình ưa chuộng, ông quyết định dùng cờ
nền trắng sao đỏ là thương hiệu chính thức cho công ty. Công ty Macy’s
làm ăn khấm khá, mở nhiều cơ sở vùng Đông Bắc, bao gồm Massachusetts và
New York, nhưng tham vọng của ông Macy không chỉ quanh quẩn miền bắc đất
hẹp người thưa nhưng nhắm vào thị trường đông dân trù phú ở miền nam.
Macy’s thu phục các công ty nhỏ như O'Connor Moffat ở San Francisco,
John Taylor Dry Goods Co. ở Kansas. Trong thời gian này, Macy’s dùng một
số thương hiệu khác nhau, nhưng sau khi đã chế ngự thị trường, Rowland
Macy chỉ dùng một hình sao đỏ như thương hiệu chính thức cho công ty từ
đó đến ngay.
Theo tài liệu chính thức của đảng CSVN, tác giả lá cờ nền đỏ sao vàng là
ông Nguyễn Hữu Tiến làm nghề thầy giáo, tham gia đảng Cộng Sản, bị tù
và vượt ngục. Năm 1935, ông được Xứ Ủy Nam Kỳ giao trách nhiệm vẽ lá cờ
để sử dụng trong các cuộc đấu tranh. Ông đã vẽ lá cờ nền đỏ sao vàng. Lá
cờ này được Xứ Ủy Nam Kỳ chấp thuận và xuất hiện trong các cuộc đấu
tranh do đảng Cộng Sản tổ chức và lãnh đạo, trong đó có cuộc khởi nghĩa
Nam Kỳ 23-11-1940. Ngày 28-8-1941 ông Nguyễn Hữu Tiến bị xử bắn cùng các
lãnh đạo trung ương khác của đảng Cộng Sản như Nguyễn Thị Minh Khai, Võ
Vǎn Tần, Hà Huy Tập. Ông Hồ Chí Minh rất thích lá cờ này và thường dùng
trong các hoạt động của phong trào Việt Minh, một tổ chức ngoại vi của
đảng Cộng Sản. Cờ nền đỏ sao vàng xuất hiện không chính thức trong ngày
2-9-1945 vì đến ngày 5-9-1945, ông Hồ mới ký sắc lịnh dùng cờ của Xứ Ủy
Cộng Sản Nam Kỳ làm cờ chính thức cho nước Việt Nam Dân Chủ Cộng Hòa.
Sau đó lá cờ nền đỏ sao vàng được đưa sang quốc hội gồm khoảng 300 đại
biểu bù nhìn của đảng Cộng Sản, không tính 70 đại biểu từ các đảng không
Cộng Sản thêm vào sau không bầu, thông qua. Sau giai đoạn khó khăn từ
1945 đến 1950, đảng Cộng Sản với sự yểm trợ bằng máu xương và súng đạn
từ hai đàn anh Cộng Sản quốc tế, đã chiếm được một nửa nước Việt Nam.
Nhưng mục tiêu của Đảng không dừng lại ở miền bắc đất hẹp người thưa
nhưng nhắm vào khu vực đông dân trù phú ở miền nam. Ngày 20-12-1960,
trung ương đảng CSVN lập thêm chi nhánh miền nam và để che giấu dư luận
quốc tế, Đảng dùng cờ nửa xanh nửa đỏ làm thương hiệu cho cơ sở miền
nam. Nhưng sau khi chiếm trọn miền nam vào 30-4-1975, việc che đậy không
còn cần thiết, Đảng dùng cờ nền đỏ sao vàng cho cả nước từ đó đến nay.
Dù có vài tình tiết trùng hợp lý thú, công ty Macy’s và đảng CSVN chẳng
liên hệ gì nhau. Sự so sánh chỉ nhằm chứng minh rằng cờ nền đỏ sao vàng
của đảng CSVN và cờ nền trắng sao đỏ của công ty Macy’s đều chỉ là
thương hiệu của một hai tổ chức kinh doanh. Một công ty quốc tế ở Mỹ hay
một tiệm bán đồ cũ ở Việt Nam cũng đều có thương hiệu và sự tồn tại của
thương hiệu gắn liền với thời gian hoạt động của công ty. Giả thiết,
một ngày nào đó công ty Macy’s bị công ty Target mua, ngôi sao đỏ sẽ bị
thay bằng hai vòng tròn trắng đỏ, thương hiệu của công ty Target. Tương
tự, một ngày, chắc chắn sẽ có ngày đó, chế độ CSVN sụp đổ, lá cờ nền đỏ
sao vàng cũng sẽ tiêu tùng theo chế độ.
Trong quan điểm đó, tôi chia sẻ ý kiến của nhà báo Lê Diễn Đức viết trong Facebook góp ý bài báo “Những lá cờ” của tác giả Bá Tân đăng trên Blog Quê Choa của nhà văn Nguyễn Quang Lập: “Theo
tôi, cờ đỏ sao vàng không phải là cờ của Tổ quốc VN, của dân tộc VN,
mặc dù tôi đã từng học tập, lớn lên dưới lá cờ này và nhiều lúc đã tự
hào vì cha ông tôi đã chiến đấu dưới lá cờ này. Nhưng chính xác mà nói
thì đó là cờ hiệu của nhà nước CHXHCN VN do Đảng CSVN cầm quyền. Nước VN
có mấy ngàn năm lịch sử, trải qua bao nhiêu triều đại và chế độ với
những là cờ khác nhau. Cờ đỏ sao vàng có chính thức từ ngày 2/9/1945,
chỉ là biểu tượng của một nhà nước với ý thức hệ cộng sản, không đại
diện cho cả chiều dài lịch sử của dân tộc.”
Dưới đây là vài bằng chứng.
Tại châu Âu. Trước 1989, “cờ tổ quốc” của Hungary gồm ba màu đỏ, trắng,
xanh lá cây, ở giữa là huy hiệu sao đỏ và búa liềm của đảng Cộng Sản.
Quốc kỳ của Hungary hiện nay, trong lúc vẫn duy trì ba màu truyền thống
của dân tộc Hung, ở giữa là hai đường cung trống rỗng, đánh dấu sự cắt
bỏ chủ nghĩa Cộng Sản khỏi đất nước Hungary. Khoảng trống được giữ lại
giữa lá cờ còn để nhắc nhở sự hy sinh của các thế hệ Hungary trong cuộc
nổi dậy vào tháng Mười 1956. Ngày đó, đường phố Budapest ngập đầy những
lá “cờ tổ quốc” bị xé nát như những xác lá cuối mùa thu. Tiến sĩ
Nicholas Martin, giáo sư ngôn ngữ học tại Pasadena City College, vào
thời điểm đó là một cầu thủ Water Polo và đang đại diện cho Hungary
trong Thế Vận Hội 1956 tại Melbourne, nhắc lại kỷ niệm không thể nào
quên trong đời ông: “Việc đầu tiên tôi làm là xé ngay lá cờ Cộng Sản
Hungary trong làng Thế Vận và chúng tôi tuyên bố đại diện cho một quốc
gia Hungary tự do”. Nhưng vào những ngày cuối của Thế Vận 1956 cũng là
lúc đoàn xe tăng của Hồng Quân Liên Xô đang càn lên xác những người dân
Hung yêu chuộng tự do được trang bị bằng gậy gộc, đội tuyển Hung gặp đội
tuyển Liên Xô trong giải chung kết Water Polo. Trận đấu được báo chí
tường thuật là trận đấu “máu hòa trong nước”. Kết quả đội tuyển Hungary
đã thắng đội tuyển Liên Xô tỉ số 4-0. Thật ra, các cầu thủ Liên Xô cũng
chỉ là những cầu thủ vô tội, chẳng may phải gánh chịu các trận tấn công
liên tục của các tuyển thủ Hungary đang sôi máu căm thù.
Tại châu Á. Mông Cổ, sau thời đại huy hoàng của Thành Cát Tư Hãn và các
con ông, vào thế kỷ 14, quê hương của đại đế bị chia cắt thành hai mảnh
và phân hóa trầm trọng. Vào thế kỷ 17, Mông Cổ bị đặt trong vòng cai trị
của nhà Thanh và phần lớn khu Nội Mông đã trở thành đất của nhà Thanh,
hiện nay là Khu tự trị Nội Mông thuộc Trung Quốc. Lợi dụng cách mạng Tân
Hợi Trung Hoa 1911, các phong trào yêu nước Mông Cổ tuyên bố độc lập
nhưng chưa kịp làm gì đã bị quân Trung Hoa đánh bại và chiếm đóng. Trong
lúc số phận Mông Cổ, một trong những đế quốc lừng danh trong lịch sử
nhân loại sắp bị xóa tên khỏi bản đồ thế giới, quân đội Bạch Nga dưới
quyền Bá Tước Ungern, bị Cộng Sản Nga đánh đuổi, tràn sang biên giới và
đánh bại quân Trung Hoa. Trong cái rủi có cái may, sự xâm lược của quân
Nga vô tình cứu Mông Cổ thoát khỏi nạn đồng hóa. Khi Liên Xô thắng, nước
Cộng Hòa Nhân Dân Mông Cổ, trong vùng Ngoại Mông, được thành lập. Tuy
bị đặt trong vòng kiểm soát của Liên Xô, về đối ngoại Mông Cổ là một
quốc gia độc lập, thành viên của Liên Hiệp Quốc và nhiều tổ chức quốc
tế. Khi Liên Xô sụp đổ, giống như các nước trong vòng ảnh hưởng của Liên
Xô, Mông Cổ trở thành nước Cộng Hòa Mông Cổ. Hai chữ “nhân dân” trong
tên nước bị xóa bỏ. Trong thời Cộng Sản, “cờ tổ quốc” của Mông Cổ gồm ba
phần, hai bên màu đỏ, phần giữa mà xanh với dấu hiệu sao vàng của đảng
Cộng Sản bên trái. Ngày 15 tháng Giêng 1992, quốc hội Cộng Hòa Mông Cổ
biểu quyết xóa bỏ ngôi sao vàng Cộng Sản khỏi lá cờ và thay vào đó bằng
ngọn lửa biểu tượng cho tinh thần Soyombo phát triển, thịnh vượng và
thành công của dân tộc Mông Cổ.
Tại châu Phi. Ethiopia là một trong những chiếc nôi của văn minh nhân
loại nhưng trong thập niên 1980 của thế kỷ 20 quốc gia 82 triệu người
này đã chịu đựng nạn nghèo đói tận cùng và ách Cộng Sản dã man. Chỉ
trong vòng 5 năm, khoảng 10 phần trăm dân số bị chết trong đói khát hay
chết dưới bàn tay của bạo chúa Mengistu. Kỷ nguyên Mengistu được báo chí
gọi là “khủng bố đỏ” để so sánh với “khủng bố trắng” do thực dân Âu
châu gây ra cho các nước Phi châu trước đây. Sau khi thiết lập chế độ
độc đảng vào năm 1987, Mengistu Haile Mariam và đảng Lao Động Ethiopia
do y thành lập tuy vẫn giữ ba màu đỏ, vàng và xanh lá cây truyền thống
đoàn kết châu Phi nhưng ngay giữa lá cờ, Mengistu đã thêm huy hiệu nền
đỏ sao vàng biểu tượng cho quyền lãnh đạo trung ương của đảng Cộng Sản.
Nhiều đảng phái chống Mengistu ra đời và phối hợp hoạt động dưới danh
nghĩa của Mặt Trận Dân Chủ Cách Mạng Ethiopia. Cuối cùng chế độ khát máu
Mengistu bị lật đổ vào tháng 5 năm 1991. Ngày nay, Ethiopia vẫn còn là
một nước nghèo với 40 phần trăm dân số sống bằng nông nghiệp và không có
nguồn tài nguyên thiên nhiên nào lớn nhưng là một trong những quốc gia
Phi châu có mức phát triển nhanh. Con đường dân chủ hóa của Ethiopia bắt
đầu từ 1994, là con đường đầy gai góc nhưng đã tiến xa so với thời bạo
chúa Cộng Sản Mengistu. Sau khi được tự do khỏi xích xiềng Cộng Sản và
có hiến pháp dân chủ, quốc kỳ đại diện cho quốc gia Ethiopia gồm ba màu
truyền thống đỏ, vàng, xanh lá cây và tia sáng có chiều dài bằng nhau
kết thành hình ngôi sao trên vòng tròn màu xanh nước biển biểu tượng cho
tinh thần bình đẳng, chính thức được phê chuẩn ngày 6-2-1996.
Tại Kampuchea láng giềng. Trước ngày 17-4-1975, lá cờ Cộng Hòa Khemer
gồm hai màu xanh đỏ với hình Angkor Wat bên góc trái và ba ngôi sao
trắng bên góc phải. Ngày 22-5-1975, lá cờ này bị thay đổi bằng cờ nền đỏ
với Angkor Wat vàng của chế độ diệt chủng Pol Pot. Điều 16 trong hiến
pháp “Dân chủ Kampuchea” công bố ngày 5 tháng Giêng 1976, giải thích
“màu đỏ là màu cách mạng, biểu tượng cho quyết tâm của nhân dân
Kampuchea để giải phóng, bảo vệ và xây dựng đất nước”. Cờ của chế độ Pol
Pot không phải là cờ mới được vẽ nhưng có lịch sử gắn liền với sự ra
đời của đảng Cộng Sản Kampuchea được thành lập vào 1951 sau khi đảng
Cộng Sản Đông Dương “tự động giải tán” ngày 11-11-1945. “Cờ tổ quốc” của
chế độ diệt chủng Pol Pot được phác họa khá giống với “cờ tổ quốc” của
đảng Cộng Sản Việt Nam hiện nay chỉ khác vị trí của sao vàng được thay
bằng Angkor Wat vàng. Sử gia David P. Chandler trong bài phân tích về
hiến pháp Cộng Sản Kampuchea (The Constitution of Democratic Kampuchea:
The Semantics of Revolutionary Change) do ký giả Đức Siegfried Ehrmann
trích lại trong bài báo Lá cờ với một quá khứ đầy cực hình (A flag with a tortured past),
cũng thừa nhận cờ của chế độ Pol Pot “giống như cờ của phong trào được
gọi là Việt Minh trong đầu thập niên 1950”. Sau một thời gian dài đầy
biến cố, quốc kỳ của Kampuchea Quân Chủ Lập Hiến hiện nay gồm hai màu
xanh đỏ truyền thống như đã được dùng trong thời Cộng Hòa Khemer với
biểu tượng Angkor Wat trắng được đặt ở trung tâm.
Tóm lại, từ 15 nước thuộc Liên Bang Xô Viết cho đến 8 nước Cộng Sản Đông
Âu, 3 nước Cộng Sản vùng Baltics (Latvia, Lithuania, Estonia), Cộng Sản
Phi châu (Ethiopia), Cộng Sản Á Châu (Kampuchea), có quốc gia thay đổi
ít như Ba Lan hay quốc gia thay đổi hoàn toàn như Nga, nhưng không có
một nước nào tiếp tục sử dụng lá cờ của chế độ Cộng Sản làm cờ đại diện
cho quốc gia thời sau Cộng Sản.
Lịch sử diễn ra trước mắt như thế, rõ ràng và dễ hiểu. Tuy nhiên, từ hai
phần ba thế kỷ từ 1945 đến nay, ban tư tưởng trung ương đảng CSVN đã
nhồi sọ, tẩy não các thế hệ Việt Nam để họ tin một cách tự nhiên, tin
một cách chân thành rằng lá cờ nền đỏ sao vàng của Xứ Ủy Cộng Sản Nam
Kỳ, thương hiệu đối ngoại của đảng CSVN là cờ tổ quốc.
Thế nào là tổ quốc?
Hiểu một cách đơn giản và gần gũi, tổ quốc là đất nước, là cội nguồn và
là căn nhà chung của một giống dân có cùng một lịch sử, văn hóa, truyền
thống, lãnh thổ, vùng trời, vùng biển. Ngay trong Đại Tự Điển do Trung
tâm Ngôn ngữ và Văn hóa Việt Nam thuộc Bộ Giáo dục và Đào tạo soạn thảo
và nhà Xuất bản Văn hóa Thông Tin ấn hành năm 1998 cũng định nghĩa tổ
quốc là “Đất nước, gắn liền với bao thế hệ ông cha, tổ tiên của mình: xây dựng và bảo vệ Tổ quốc. Tổ quốc Việt Nam của chúng ta.”
Với định nghĩa đó, thương hiệu của đảng CSVN không thể gọi là cờ tổ quốc
và càng không nên dùng, dù là dùng như một lá chắn, để biểu dương lòng
yêu nước của mình.
Biểu tượng của tự do dân chủ không nhất thiết phải là một lá cờ mà có
thể là một hình chữ V như Boris Yeltsin ra dấu khi đứng trên chiếc xe
tăng, một ngón tay còn dính mực xanh chứng tỏ vừa làm xong nghĩa vụ công
dân của người phụ nữ Iraq, một giọt nước mắt vui mừng của người mẹ Ai
Cập hay trong nhiều năm tại Miến Điện là bức ảnh của bà Aung San Suu
Kyi.
Mặc dù chỉ là biểu tượng nhưng cách dùng biểu tượng cũng thể hiện ý thức
chính trị của người dân tại quốc gia đó. Nếu ai để ý sẽ thấy, trong số
hàng triệu sinh viên Trung Quốc tham dự cuộc biểu tình suốt bảy tuần lễ
tại Thiên An Môn tháng Tư 1989, rất ít người mang theo cờ đỏ năm sao
vàng của đảng CS Trung Quốc.
Lá cờ của phong trào dân chủ là cờ trắng với hàng chữ đòi hỏi “Tranh
luận dân chủ”. Họ đi tìm một biểu tượng. Những ngày cuối của cuộc biểu
tình tuổi trẻ Trung Quốc đã can đảm chọn tượng Nữ Thần Tự Do làm biểu
tượng chính thức cho cuộc đấu tranh vì về mặt tinh thần, nữ thần tự do
không có quốc tịch và không đứng trên biên giới của một nước nào.
Bảy tháng sau biến cố Thiên An Môn, cuộc biểu tình chống chế độ Nicolae
Ceausescu tại Timosoara, Rumani cũng diễn ra tương tự. Hơn 100 ngàn dân,
đa số là thanh niên sinh viên, xuống đường chống chế độ độc tài CS
không mang theo “cờ tổ quốc” như họ vừa được dạy ngày hôm trước mặc dù
lúc đó chế độ Ceausescu vẫn còn rất mạnh và các cuộc đàn áp đẫm máu sắp
sửa diễn ra tại thành phố này.
Hầu hết tuổi trẻ Việt Nam sinh ra và lớn lên sau 1975. Tâm hồn của các
em là những tờ giấy trắng, xã hội vẽ lên đó những con đường, những tín
hiệu và các em đi trên con đường đó, nhận diện cuộc đời qua các tín hiệu
đó. Xã hội trong trường hợp Việt Nam là bộ máy tuyên truyền của đảng
Cộng Sản, một tổ chức chuyên nghiệp với trách nhiệm khống chế mọi lãnh
vực, suy nghĩ và nhận thức của con người.
Dù sao, tuổi trẻ sinh ra và lớn lên khi lá cờ đỏ sao vàng đã có rồi, bị
đầu độc để hiểu sai lịch sử, còn có thể thông cảm, những giáo sư, trí
thức, nhà văn, nhà thơ học nhiều hiểu rộng, có dịp ra nước ngoài học
tham khảo thêm nhiều tài liệu khách quan mà vẫn tin lá cờ nền đỏ sao
vàng của đảng Cộng Sản là cờ tổ quốc mới là đáng trách. Họ thích khoe
khoang bằng cấp, trình độ học vấn và luôn nhấn mạnh đến tinh thần khách
quan khoa học nhưng lại sống và hành động như một thói quen, cảm tính,
một phản xạ sinh tồn tự nhiên, chấp nhận những hiện tượng nghịch lý, phi
lý một cách dễ dàng. Điều đó cho thấy không gian giữa kiến thức và nhận
thức vẫn còn là một khoảng cách khá dài.
Cho đến nay, lý do được viện dẫn nhiều nhất để biện minh cho tính chính
thống của cờ đỏ sao vàng là căn cứ vào quốc hội khóa 1 và hiến pháp
1946.
Cả thế giới đều biết trong chế độ Cộng Sản quốc hội chỉ là tấm bình
phong dân chủ để che mắt dư luận. Đảng mới là trung tâm quyền lực tuyết
đối điều khiển mọi hoạt động của đất nước. Ngày 6-1-1946, ngoại trừ 70
đại biểu không bầu gọi là “đại biểu truy nhận” từ các đảng Việt Nam Cách
Mạng Đồng Minh Hội và Việt Nam Quốc Dân Đảng được thêm vào sau đó, hầu
hết trong số 333 đại biểu là đảng viên đảng Cộng Sản hay các tổ chức
ngoại vi của đảng Cộng Sản và phải qua sự giới thiệu của Việt Minh, một
tổ chức tương tự như Mặt Trận Tổ Quốc ngày nay.
Một vài quan điểm biện minh cho hiến pháp 1946 xem đó như là hiến pháp
dân chủ, giá trị, thế nhưng giá trị của một hiến pháp không phải vì đó
là một văn bản có nội dung súc tích, chứa đựng tầm nhìn xa nhưng ở chỗ
thực hiện và áp dụng hiến pháp trong việc xây dựng và phát triển đất
nước. Hiến pháp 1946 mặc dù trên danh nghĩa được thông qua ngày 9 tháng
11 năm 1946 nhưng chưa từng được chính thức công bố cho đến khi được
thay bằng hiến pháp 1959.
Giống như trò hề bầu cử quốc hội khóa 13 năm ngoái, năm 1946 người dân
cũng không có một chọn lựa nào khác ngoài những tên tuổi đã được Đảng
đưa ra. Nhiều nơi như ở Quảng Nam, ban tuyên truyền của đảng ủy địa
phương sợ đồng bào bỏ phiếu trắng vì không nhớ hết tên nên đã phổ danh
sách đại biểu thành vè, thành thơ và bắt dân học thuộc lòng. Báo Quảng Nam
năm ngoái còn hãnh diện khoe khoang thành tích tuyên truyền của Đảng
khi đăng lại những bài thơ lục bát chuyển từ danh sách đại biểu như Trần
Đình Tri, Lê Văn Hiến, Phan Bôi, Huỳnh Ngọc Huệ, Phan Thanh, Lâm Quang
Thự, Phan Thao v.v..
Trung Bộ có Trần Đình Tri
Cùng Lê Văn Hiến vậy thì đồng song
Phan Bôi một dạ, một lòng
Cùng Huỳnh Ngọc Huệ vốn dòng đấu tranh
Cứu tế có chị Phan Thanh
Có Lâm Quang Thự cùng anh Phạm Bằng
Trần Tống tuổi trẻ tài năng
Phan Thao, Võ Sạ từng quen ta nhiều
Quế Sơn đồng chí Phan Diêu
Cùng Nguyễn Xuân Nhĩ đủ điều kinh luân
Trần Viện nhiều nỗi gian truân
Còn Nguyễn Thế Kỷ mười phần quyết tâm…
Và tác giả bài báo vui mừng kết luận “Mười bốn ứng cử viên ở các huyện
đồng bằng và trung du do Mặt trận Việt Minh giới thiệu đều trúng cử với
số phiếu cao tuyệt đối.”
Đọc bài báo chỉ để thấy tội nghiệp cho các thế hệ ông bà chúng ta đã bị
các tầng lớp phong kiến áp bức tận cùng, bị thực dân bóc lột và cuối
cùng bị đảng Cộng Sản lừa gạt và dẫn dắt như lớp người nô lệ trong thời
đại mới. Sau lần “bầu cử” 1946, đảng CSVN không thấy cần có quốc hội nên
suốt 14 năm sau đó, Đảng chẳng màng nghĩ đến chuyện bầu bán “cơ quan
quyền lực cao nhất” này làm gì cho tốn công tốn của. Sáu mươi lăm năm
dài dằng dặc từ khóa 1 đến khóa 13, đừng nói chi văn minh nhân loại đã
tiến quá xa mà cả hình dạng trái đất cũng đã đổi thay nhiều nhưng số
phận làm nô lệ cho chủ nghĩa Cộng Sản của người dân Việt Nam vẫn không
thay đổi.
Lý do thứ hai, lá cờ nền đỏ sao vàng là cờ tổ quốc vì đã thắm máu của
nhiều người Việt Nam yêu nước trong cuộc “chiến tranh chống thực dân
Pháp đầy chính nghĩa”. Từ những ngày gian truân trên núi rừng Việt Bắc
cho đến khi lá cờ này được cắm trên nóc hầm chỉ huy của tướng De
Castries, và đó là một chiến thắng không thể phủ nhận.
Tạm gát qua bên vai trò then chốt của các tướng lãnh Trung Quốc trong
trận Điện Biên Phủ và mục đích cuối cùng của đảng Cộng Sản, máu xương
của hàng triệu người Việt Nam đổ xuống không chỉ ở lòng chảo Điện Biên
Phủ mà trong suốt gần một thế kỷ Pháp thuộc, phát xuất từ lòng yêu nước.
Không ai chối cãi hay phủ nhận điều này. Như tôi đã viết nhiều lần
trước đây, tình yêu dành cho quê hương của họ là một tình yêu thuần
khiết và trong sáng. Họ ngã xuống cho thanh bình sớm được vãn hồi trên
quê hương khổ đau và bất hạnh Việt Nam. Họ là những công nhân đôi tay
còn dính dầu máy, là những nông dân từ bỏ ruộng vườn, ra đi theo tiếng
gọi của núi sông vang vọng từ Mê Linh, Lam Sơn, Bạch Đằng, từ bốn ngàn
năm lịch sử.
Những người Việt Nam đó đã chết chỉ vì một mục đích duy nhất cho con
cháu họ được sống trong thanh bình, tự do, độc lập chứ không phải sống
trong xiềng xích độc tài nô lệ, và quan trọng nhất, họ không chết vì lá
cờ của đảng Cộng Sản Việt Nam.
Tôi thật sự tin, trong một nước Việt Nam tự do dân chủ, sự hy sinh của
đồng bào trong suốt gần một trăm năm dưới ách thực dân, dù chết ở đâu và
chết như thế nào, chẳng những không bị lãng quên mà còn được vinh danh
xứng đáng. Giống như trong các tổ chức khác, trong hàng ngũ đảng Cộng
Sản có nhiều người yêu nước nhưng bản thân đảng Cộng Sản như một tổ chức
chính trị chưa bao giờ là một đảng yêu nước. Dùng lá cờ của chế độ Cộng
Sản độc tài để vinh danh những người đã chết vì nguyện vọng độc lập tự
do cho dân tộc là một hình thức phỉ báng họ.
Lý do thứ ba, lá cờ nền đỏ sao vàng phải được gọi là cờ tổ quốc vì đã
thắm máu của nhiều người Việt Nam yêu nước trong cuộc chiến “chống Mỹ
xâm lược anh hùng” và cuối cùng đã cắm lên “trên đỉnh cao nhất của dinh
Độc lập Sài Gòn”.
Sau 37 năm với hàng ngàn tài liệu được công bố, hàng trăm tác phẩm được
viết ra, đã chứng minh một cách tận tường và chi tiết lịch sử hình thành
và mục tiêu của đảng CSVN từ 1930 cho đến nay. Hàng hàng lớp lớp thanh
niên Việt Nam bị xua vào cuộc chiến gọi là “chống Mỹ cứu nước” chỉ để
thỏa mãn tham vọng Cộng Sản hóa toàn cõi Việt Nam, và ngoài ra, để làm
những tên lính đánh thuê trung thành cho Liên Xô và Trung Quốc.
Trong các thập niên 1930, 1940, một mặt hô hào đoàn kết nhưng mặt khác
Đảng thẳng tay tận diệt mọi thành phần yêu nước, từ các chính khách,
lãnh tụ đảng phái tên tuổi như Nguyễn Thế Nghiệp, Nguyễn Ngọc Sơn bị cắt
cổ ở miền bắc, Phạm Quỳnh, Ngô Đình Khôi bị giết ở miền trung, Phan Văn
Hùm, Bùi Quang Chiêu, Hồ Văn Ngà, Hồ Vĩnh Ký bị giết ở miền Nam, cho
đến các bậc lãnh đạo của hai tôn giáo được khai sinh ngay trong lòng dân
tộc là Cao Đài, Phật Giáo Hòa Hảo, chỉ vì họ có quan điểm đấu tranh
chống Pháp khác với mục tiêu xích hóa Việt Nam của đảng Cộng Sản. Không
khác gì các chế độ phong kiến bất nhân, chẳng những cá nhân họ bị giết
mà con cái họ dù còn trong tuổi vị thành niên cũng không được tha như
trường hợp năm người con của nhà cách mạng Bùi Quang Chiêu.
Hôm nay, Liên Xô đã sụp đổ nhưng mối họa Trung Quốc do đảng CSVN rước về
chẳng những chưa chịu ra đi mà đang tiếp tục gậm nhấm từng phần lãnh
thổ Việt Nam, tàn sát và đe dọa đời sống của ngư dân vô tội. Trung Quốc
là lý do chính để Việt Nam từ một quốc gia bán đảo phì nhiêu nhìn ra
biển Đông bao la bát ngát trở thành là một nước nghèo nàn, chậm tiến, bị
cô lập trong một vũng ao tù nước đọng không lối thoát ra đại dương.
Tại sao Trung Quốc yểm trợ CSVN trước 1975 và đánh Việt Nam sau 1975?
Đảng Cộng Sản Trung Quốc được xem là cha mẹ đỡ đầu, dành từng hạt gạo để
nuôi dưỡng đảng CSVN ngay cả trong lúc hàng triệu dân Trung Quốc chết
đầy đường, không phải vì một nước “cộng sản anh em”, không phải vì “chủ
nghĩa quốc tế vô sản”, không phải vì tình cảm “sắn liền sắn khoai liền
khoai” (nhái theo âm Quan Thoại bài hát Tình Hữu Nghị Việt Nam - Trung Hoa
của Đỗ Nhuận) đậm đà tình nghĩa, nhưng chỉ vì Việt Nam là một sân sau,
một vùng độn, một vòng đai, một lãnh thổ nối dài của Trung Quốc.
Cựu Ngoại trưởng Mỹ Henry Kissinger, trong tác phẩm mới nhất Về Trung Quốc
(On China) vừa xuất bản, đã trích lại một đoạn đối thoại giữa Phạm Văn
Đồng và Chu Ân Lai trong cuộc viếng thăm Trung Quốc của họ Phạm vào năm
1968. Chu Ân Lai: “Trong một thời gian dài, Trung Quốc bị Mỹ bao vây. Bây giờ Liên Xô bao vây Trung Quốc, ngoại trừ phần Việt Nam”. Phạm Văn Đồng nhiệt tình đáp đúng ngay ý chủ: “Chúng tôi càng quyết tâm để đánh bại đế quốc Mỹ bất cứ nơi nào trên lãnh thổ Việt Nam”. Chu Ân Lai: “Đó chính là lý do chúng tôi ủng hộ các đồng chí”. Phạm Văn Đồng phấn khởi: “Chiến thắng của chúng tôi sẽ có ảnh hưởng tích cực tại châu Á, sẽ đem lại những thành quả chưa từng thấy”. Chu Ân Lai đồng ý: “Các đồng chí nên nghĩ như thế ”.
Một lá cờ tắm máu bao thế hệ thanh niên Việt Nam đã chết chỉ vì phải đem
thân làm tôi mọi, làm phên dậu châu Á cho chủ nghĩa bành trướng Trung
Quốc xứng đáng được gọi là cờ tổ quốc?
Khi sân sau Việt Nam rơi vào quỹ đạo Liên Xô, nỗi sợ hãi bị bao vây như
Chu Ân Lai chia sẻ với Phạm Văn Đồng quay về ám ảnh giới lãnh đạo CS
Trung Quốc và Đặng Tiểu Bình đã quyết định chặt đứt vòng xích bằng cách
dạy cho đàn em phản trắc CSVN “một bài học”.
Cuối 1978 đến đầu 1979, Đặng Tiểu Bình thực hiện chuyến đi nước ngoài
dài nhất trong cuộc đời y, từ các cường quốc cựu thù Anh, Mỹ, Nhật, cho
đến các nước nhỏ hay đang phát triển như Thái Lan, Mã Lai, Singapore và
cả Nepal, Miến Điện chỉ với mục đích cô lập “Cu Ba phương Đông”. Họ Đặng
đã lấy được lòng nguyên thủ các quốc gia y thăm viếng. ASEAN lên án
Việt Nam xâm lăng Kampuchea. Nhật Bản lên án Việt Nam. Tổng thống Carter
đồng ý cung cấp tin tức tình báo các hoạt động của 50 sư đoàn Liên Xô
trong vùng biên giới phía bắc Trung Hoa. Chưa đầy hai tuần sau khi từ Mỹ
về, họ Đặng xua quân đánh Việt Nam. Thân xác của hàng vạn tuổi trẻ Việt
Nam ngã xuống dọc biên giới Việt Trung chỉ vì nợ máu xương giữa hai
đảng Cộng Sản.
Từ đó đến nay, khi đánh khi đàm, khi vuốt ve khi đe dọa nhưng các mục
tiêu của chủ nghĩa bành trướng Trung Quốc đối với Việt Nam vẫn không
thay đổi. Trung Quốc muốn Việt Nam hoàn toàn lệ thuộc vào Trung Quốc về
chế độ chính trị, là một phần không thể tách rời trong toàn bộ chiến
lược an ninh châu Á của Trung Quốc và độc chiếm toàn bộ các quyền lợi
kinh tế vùng biển Đông bao gồm cả các vùng biển đảo Hoàng Sa, Trường Sa
đang tranh chấp. Những diễn biến chính trị kể từ sau lễ ký kết công hàm
Thành Đô 1990 đến nay cho thấy, lãnh đạo Cộng Sản Trung Quốc đã nắm giữ
cả phần xác lẫn phần hồn của giới lãnh đạo CSVN.
Một lá cờ được làm mục tiêu tác xạ của hải quân Trung Quốc trên biển
Đông, đại diện cho một đảng chỉ biết khúm núm trước kẻ thù nhưng vô cùng
tàn ác với đồng bào cùng máu mủ xứng đáng được gọi là cờ tổ quốc?
Không phải ngày nay Trung Quốc mới là một nước lớn mà đã lớn trong thời
Nam Hán hơn một ngàn năm trước và không phải nước sông Hồng Việt Nam mới
đỏ hôm nay mà đã đỏ từ máu của quân xâm lược khi Ngô Quyền đóng cọc
trong lòng sông hơn một ngàn năm trước. Lịch sử đã chứng minh, Trung
Quốc giàu mạnh nhưng không phải là một quốc gia đáng sợ. Nỗi sợ hãi lớn
nhất của người Việt Nam là sợ chính mình không đủ can đảm vượt qua quá
khứ bản thân, không đủ can đảm thừa nhận sự thật và sống vì sự thật.
Tôi biết, nhiều chú bác anh chị, nhất là từ miền bắc sống sót sau cuộc
chiến Việt Nam, có thân nhân, đồng đội chết dưới lá cờ đỏ sao vàng. Thân
xác họ được gói trong lá cờ đó và hôm nay trên mộ họ vẫn còn cắm lá cờ
đó. Tuy biết cái sai của chế độ nhưng không phải dễ dàng dứt đi được vì
không ai nhẫn tâm chặt đứt cánh tay mình, cắt bỏ đi một phần xương thịt
của chính mình. Một chiếc áo cũ ném đi lòng còn vương vấn đừng nói chi
một người thân, đồng đội, anh em, một phần đời trai trẻ. Không, tôi
không nghĩ các chú bác anh chị nên quên quá khứ hay giết chết đi kỷ
niệm. Đúng ra, không ai có thể hay có quyền ra lịnh đó. Vượt qua không
có nghĩa là quên đi nhưng biết đặt kỷ niệm, đặt quá khứ vào đúng chỗ
trong một ngăn tủ riêng tư và đóng góp phần đời còn lại cho một tương
lai tốt đẹp chung của con cháu mình, đất nước mình. Con người có tuổi
thơ, tuổi trẻ, tuổi về chiều nhưng dân tộc thì không. Dân tộc Việt Nam
bốn ngàn năm nhưng vẫn còn rất trẻ. Và một ngày, các chú bác anh chị sẽ
thấy mình, giống như dân tộc, trẻ lại vì khát vọng hồn nhiên của thuở
tuổi hai mươi đang chảy cùng đất nước trong giai đoạn phục hưng đầy sức
sống.
Lịch sử nhân loại cho thấy, không một chế độ độc tài nào tồn tại vĩnh
viễn. Một ngày, dân tộc Việt Nam sẽ có một lá cờ tổ quốc, biểu tượng của
ý chí vươn lên, tinh thần độc lập, khát vọng tự do đã được hun đúc,
trui rèn trong lửa đỏ, vượt qua bao khốn khó gian lao trong suốt chiều
dài lịch sử. Để sớm có ngày đó, người Việt Nam, trong cũng như ngoài
nước, phải dứt khoát chọn lựa một con đường, một lối thoát cho chính
mình và cho dân tộc mình. Không thể phó thác sinh mạng chín chục triệu
người và tương lai giòng giống Việt cho thiểu số ăn trên ngồi trước, nắm
giữ quyền lực theo kiểu cha truyền con nối và cong lưng làm tôi mọi
ngoại bang. Và lối thoát duy nhất, chọn lựa duy nhất của thời đại là dân
chủ.
No comments:
Post a Comment